Chương trước
Chương sau
Nhưng ai mà ngờ tới chỉ đảo mắt một cái Điện chủ Huyết Ngục Điện đã phát ra một tiếng hét thảm, Huyết Ngục Thủ mà lão luôn lấy làm kiêu ngạo cũng bị cắt đứt một cách quỷ dị, thực sự vượt qua dự đoán của hai người.

"Thằng ranh kia có gì đó quái lạ! Nhanh! ! Hai người các người đồng loạt ra tay, chơi chết hẳn! II"

Lão giả mặt đỏ che lấy chỗ cụt tay của mình mà lớn tiếng gầm rú, đánh thức hai người đang ngây ra, ánh mắt họ phát lạnh rồi cùng tấn công về hướng Lục Vân.

“Đưa tụi mày lên Tây Thiên!"

Lục Vân lạnh lẽo cười một tiếng, bóng dáng biến mất một cách quỷ dị, một giây sau đã xuất hiện sau lưng Điện chủ Dạ Xoa điện.

"Lần đầu tiên tao trông thấy dáng vẻ âm hiểm của mày thì đã cảm thấy không thoải mái, cho nên mày là kẻ đầu tiên lên đường!"

Lục Vân giơ tay bóp lấy cổ Điện chủ Dạ Xoa điện, khiến khuôn mặt vốn âm nhu lập tức tái nhợt đi, nhưng hắn còn chưa kịp phản ứng thì đầu đã lệch qua một bên.

Răng rắc!

Cổ hắn đã gãy mất.

"Mày là người thứ hai."

Giải quyết xong người đàn ông âm nhu, bóng dáng của Lục Vân chớp động, trong chớp mắt đã đi đến trước mặt người đàn ông mập lùn, cũng chính là Điện chủ Minh Vương Điện, hắn tung một chưởng đập vào đỉnh đầu Điện chủ Minh Vương Điện.

Vừa rồi Điện chủ Minh Vương Điện đồng loạt ra tay với Điện chủ Dạ Xoa điện, thấy Điện chủ Dạ Xoa điện đột nhiên chết đi thì nhất thời chưa kịp phản ứng, chờ lấy lại tinh thần thì đã thấy Lục Vân xuất hiện trước mặt hắn.

Đồng tử của hắn lập tức chấn động.

Tốc độ này thật quá khủng bố!

Giờ phút này cuối cùng hắn cũng hiểu vì sao bàn tay của Điện chủ Huyết Ngục Điện lại gãy mất, đó là vì người thanh niên trước mắt căn bản không phải người mà họ có khả năng trêu chọc.

Trốn!

Điện chủ Minh Vương Điện nhanh chóng lùi lại, đã không còn tâm tư giao chiến nữa mà chỉ muốn né tránh một chưởng của Lục Vân.

Nhưng tốc độ của hắn nhanh đến mấy thì tốc độ của Lục Vân còn nhanh hơn.

Bàn tay kia như bóng với hình, cuối cùng vẫn đập thẳng lên đỉnh đầu của Điện chủ Minh Vương Điện.

Răng rắc! Điện chủ Minh Vương Điện chết! Chỉ còn lại lão giả mặt đỏ Huyết Ngục Điện ban đầu kia.

Kẻ khởi xướng này trông thấy Lục Vân dữ dội như thế, trong chớp mắt đã giết chết hai tên Tôn Giả Cảnh như gãi ngứa thì lập tức bị sợ vỡ mật.

“Ngài Hansen, cứu —— ”

Lão giả mặt đỏ căn bản không có lá gan đối mặt với Lục Vân nên chỉ có thể cầu cứu Hansen, kết quả lão vừa hé miệng thì bỗng nhìn thấy một vệt sáng sắc bén đâm vào mi tâm mình.

Phù phù!

Lão giả mặt đỏ ngã xuống đất bỏ mình, chỗ mi tâm đột nhiên thủng ra một lỗ máu doạ người.

Hai mắt lão trừng lớn.

Rốt cục trước khi tử vong lão cũng hiểu vì sao Lục Vân khủng bố như vậy, bởi vì lão cảm nhận được khí tức của tu luyện giả từ vệt sáng kia.

Từ khi nào mà tu luyện giả lại nhúng tay vào chuyện của giới tu võ? Hắn rảnh rỗi như vậy sao? Sự nghi ngờ này của lão giả mặt đỏ không cách nào đạt được giải đáp.

Từ lúc Lục Vân cắt đứt cổ tay của lão giả mặt đỏ đến lúc đánh giết ba người, nhìn như rất dài, nhưng kỳ thật chỉ mới trôi qua vài giây thôi.

Mỗi một lần đánh giết đều chỉ trải qua giây lát thôi.

Cho nên chờ Hansen kịp phản ứng thì ba người đã trở thành thi thể.


Chẳng lẽ là thanh niên tên là Lục Vân kia giết?

Ánh mắt phức tạp của Khâu Ngọc Đường rơi lên người Lục Vân, mặc dù khó mà †in nổi, nhưng chỉ có đáp án này mới giải thích được hiện tượng quỷ dị đó.

"Anh rất tao nhã đấy!"

Ngay khi hai người giật mình thì giọng nói của Lục Vân bỗng vang lên, sau đó bộp một tiếng giòn vang, Hansen đột nhiên bị đánh bay ra ngoài.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.