Nhưng so với những đám ngụy quân tử khoác áo ngoài chính nghĩa lại làm chuyện âm hiểm thì ông mạnh hơn nhiều.
Khâu Ngọc Đường im lặng nhìn Lục Vân một cái.
Đến lúc nào rồi mà thăng ranh này còn rảnh rỗi nịnh nọt, không thấy thế cục bây giờ khẩn trương đến mức nào sao?
Khâu Ngọc Đường nhíu mày suy tư một lát, bỗng quay đầu nói với Lục Vân: "Anh Lục, lúc đầu anh nghe lén bí mật của Ám Ảnh Các chúng tôi, tôi muốn giết ngươi, nhưng hiện tại anh tìm cơ hội rời đi đi!"
Ba đại điện đã tách khỏi Ám Ảnh Các, Khâu Ngọc Đường biết lát nữa họ nhất định sẽ không dễ dàng buông tha mình, cho nên bí mật đã không còn quan trọng nữa.
Nể tình Lục Vân là đồng bào Long Quốc, để hắn chạy đi cũng coi như làm một việc thiện.
Mặc dù Khâu Ngọc Đường cũng biết cơ hội Lục Vân chạy thoát cực kỳ xa vời.
Hansen vẫn duy trì nụ cười ưu nhã kia mà nói: "Khâu Các chủ, lòng can đảm của ông làm tôi rất bội phục, nhưng ông không quy thuận Liên Minh thì chúng ta chỉ có thể là kẻ địch."
Khâu Ngọc Đường cúi đầu trầm mặc, không biết suy nghĩ cái gì.
Giây lát sau, ông bỗng quay đầu hét lớn một tiếng với Lục Vân: "ĐiI"
Tiếng rống vừa dứt thì thân thể ông đã chớp động, đột nhiên chủ động công kích Hansen, nội kình như thuỷ triều tuôn ra khiến áo bào phồng lên, hình thể như lớn lên mấy phần.
Trái lại Hansen vẫn giữ nụ cười đó.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-vuong-va-bay-chi-gai-cuc-pham/3661017/chuong-788.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.