Chương trước
Chương sau
Trở lại Học Viện Võ Đạo kinh thành là quyết định của Long Diệc Tuyết.

Đương nhiên cô biết tu luyện giả mạnh hơn tu võ giả rất rất nhiều, hai bên căn bản không cùng một cấp độ.

Nhưng Long Diệc Tuyết không có dã tâm lớn như vậy.

Trước kia cô chỉ muốn an phận ở lại nhà họ Long, về sau quyết định tu võ chỉ vì muốn thoát khỏi vận mệnh của mình, không muốn bị gia tộc xem như vật hi sinh để đi liên hôn.

Hiện tại Lâm Kiến chết rồi thì tất nhiên không ai còn ép cô gả đến nhà họ Lâm, hơn nữa do kiêng ky Lục Vân nên nhà họ Long cũng không dám buộc cô làm chuyện mình không muốn nữa.

Long Diệc Tuyết đã rất thỏa mãn.

Về sau chỉ cần có thể yên lặng ở lại Học Viện Võ Đạo kinh thành thì cô đã thấy đủ rồi.

Long Diệc Tuyết không tham lam.

Còn tu luyện giả thì để cô yên lặng ngước nhìn là được, giống như lúc này cô đang yên lặng nhìn Lục Vân.

"Cô Long, tôi tôn trọng mọi quyết định của cô." Lục Vân nhìn Long Diệc Tuyết đầy tán thưởng, vừa cười vừa nói.

Cô gái bướng bỉnh này thật làm người ta lau mắt mà nhìn.

Lục Vân lại nói với Trịnh Dương: "Thầy Trịnh, về sau giao cô Long cho anh, chắc anh biết phải làm thế nào rồi."

"Tôi đã hiểu, xin tiền bối yên tâm, tôi nhất định sẽ dốc lòng dạy bảo cô Long, sẽ không tái phạm sai lầm trước kia." Trịnh Dương trịnh trọng hứa hẹn, trong lòng cực kỳ vui mừng.

Long Diệc Tuyết là một cầu nối liên kết với tu luyện giả là Lục Vân.

Đương nhiên Trịnh Dương rất vui lòng dạy bảo Long Diệc Tuyết, về sau cũng có thể kiếm được thiện cảm từ chỗ Lục Vân.

Thử hỏi ai không muốn ôm đùi của tu luyện giả?

Sau khi dặn dò Trịnh Dương xong thì ánh mắt bình thản của Lục Vân lại đảo qua bọn người Long Thuyên.

Lúc này đám người nhà họ Long đã ngây ra như phỗng rất lâu.

Từ khi cái chết của Long Tề làm lộ thân phận tu luyện giả của Lục Vân thì họ luôn nằm trong trạng thái này.

Ngơ ra.

Đờ đẫn.

Một cơ duyên to lớn đáp xuống đầu họ vô số lần, kết quả bị họ bỏ lỡ vô số lần.

Có lẽ đây chính là số mệnh của nhà họ Long, không có phúc để nhận lấy.

"Lục tiên sinh, kỳ thật..."

Long Thuyên cố gắng cứu vãn, tính mở miệng nói bông đùa vài câu, nhưng còn chưa nói hết lời thì đã nghe Lục Vân cắt ngang: "Long lão gia tử, tôi từng có ấn tượng không tệ trong lần đầu tiên gặp ông."

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.