Long Diệc Tuyết hơi kinh ngạc, không rõ hàm ý trong câu nói của Lục Vân, nhưng nhìn dáng vẻ của hắn không giống đang nói đùa, ngược lại còn lộ ra tự tin mãnh liệt.
Một sự tự tin phát ra từ trong xương cốt.
Long Diệc Tuyết tin.
Một bóng người đột nhiên đi về hướng bên này, trông thấy Trịnh Dương ngồi dưới đất thì hơi sửng sốt và hỏi: "Thầy Trịnh, thầy đang làm gì vậy?"
"Lâm công tử." Trịnh Dương đứng dậy, vẻ mặt trở nên rất cung kính.
Người tới chính là Lâm Kiến. Gã đến gần mới phát hiện mặt Trịnh Dương vừa đỏ vừa sưng, còn để lại mấy dấu ngón tay đỏ bừng, rõ ràng là bị người ta tát, gã lập tức nghi ngờ.
Ai dám tát Trịnh Dương ở nơi này? Ai có bản lĩnh tát hắn ta?
Lâm Kiến liếc nhìn chung quanh một vòng, đều là học viên, chỉ có Lục Vân là cảnh giới tông sư.
Nhưng Lục Vân là Hoành Luyện tông sư, không có khả năng tát một Hóa Cảnh tông sư chính thống như
Trịnh Dương thành như vậy.
Nghỉ ngờ trong lòng Lâm Kiến càng mạnh lên.
Mãi đến khi Trịnh Dương kể lại chuyện vừa rồi thì Lâm Kiến mới không thể không tin chính là Lục Vân tát hắn ta ra thế này.
Hơn nữa cả quá trình này Trịnh Dương không có sức phản kháng.
Lâm Kiến cảm thấy thú vị mà nói: "Thì ra anh Lục không phải Hoành Luyện tông sư, thật là thâm tàng bất lột"
Anh Lục?
'Tất cả mọi người bao gồm cả Trịnh Dương đều hơi sửng sốt.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-vuong-va-bay-chi-gai-cuc-pham/3660991/chuong-762.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.