Chương trước
Chương sau
Sau khi biết đại khái những chuyện đã diễn ra, Thiên Cô chỉ lạnh nhạt để lại một câu rồi xoay người rời khỏi Võ Minh kinh thành.

“Nhà họ Doãn từng có ân với tôi.” Đồng tử của Tiêu Sách đột nhiên co rút lại.

Thiên Cô vừa rời đi thì Tiêu Sách đã vội chạy tới bộ chấp pháp, nhìn Doãn Thu Thủy tiều tụy mà phức tạp nói: “Cô Doãn, không có gì nữa rồi, chúng tôi tin tưởng cô không liên quan đến chuyện này.”

Bọn họ điều tra Doãn Thu Thủy chỉ vì muốn biết rốt cuộc bà ấy có liên quan đến chuyện bồi dưỡng thế lực riêng hay không.

Nhưng nghe Tiêu Sách nói xong, Doãn Thu Thủy lại sửng sốt rồi sinh nghi trong lòng.

Bà ấy thật sự biết cha mình bồi dưỡng tử sĩ.

Cho dù bà không tham dự nhưng cũng không thoát được tội bao che, những người này tra hỏi không phải là muốn hỏi ra một ít chứng cứ mấu chốt sao?

Hiện tại Tiêu Sách đột nhiên chạy tới rồi kết luận luôn là mình không liên quan đến chuyện này, thật sự quá khả nghỉ.

Doãn Thu Thủy hỏi: “Có thể nói cho tôi biết nguyên nhân không?” 

Tiêu Sách ngẫm nghĩ rồi cảm thấy cũng không có gì cần giấu giếm nên nói: “Vừa rồi Thiên Cô tướng quân tới tìm tôi, nói nhà họ Doãn các người từng có ân với ngài ấy”

Có ân với Thiên Cô tướng quân? Thiên Cô tướng quân là một trong 36 người thủ hộ của Long quốc, chỉ cần anh ta nói một lời thì có thể dễ dàng kéo nhà họ Doãn ra khỏi chuyện này.

Nhưng trong thời gian kế tiếp nhà họ Doãn cần im lặng kín tiếng để tránh làm người khác bất mãn.

Đây là kết quả thành lập trên cơ sở nhà họ Doãn thật sự có ân với Thiên Cô tướng quân.

Nhưng Doãn Thu Thủy hoàn toàn không nhớ họ trợ giúp Thiên Cô tướng quân khi nào.

Chẳng lẽ là cha?

Doãn Thu Thủy mang theo nghỉ hoặc đi theo Tiêu Sách tới địa lao Võ Minh.

Vài ngày trước Doãn Phái đã bị giam giữ ở nơi này.

“Tôi có thể nói chuyện riêng mấy câu với cha mình không?” Doãn Thu Thủy hỏi.

Tiêu Sách gật đầu: “Đương nhiên là được, ngày mai tôi sẽ đưa cha cô ra khỏi địa lao, sắp xếp cho ông ta một chỗ ở thoải mái, chờ phong ba lần này qua đi thì có thể  về nhà họ Doãn.”

Có Thiên Cô tướng quân che chở thì đương nhiên Tiêu Sách không dám làm khó dễ Doãn Phái nữa, nhưng nếu dễ dàng thả ông ta ra thì cũng không ổn, sẽ làm người phía dưới cảm thấy Võ Minh làm việc không công bằng.


Trên người Doãn Phái mặc áo tù, gương mặt có vẻ càng già nua và tiều tụy.

Nhìn thấy Doãn Thu Thủy, Doãn Phái than thở một tiếng rồi nói: “Xin lỗi con Thu Thủy, là cha liên luy con.”

Doãn Thu Thủy lắc đầu rồi an ủi: “Cha, con không sao, cha cũng sẽ không có việc gì, Thiên Cô tướng quân đã ra mặt nói chuyện thay chúng ra, rất nhanh cha có thể đi ra ngoài rồi.”

 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.