Chương trước
Chương sau
Chủ nhân?  

             Dư Hồng Văn bên cạnh nghe được xưng hô kỳ quái này, ánh mắt đột nhiên trở nên có chút kỳ quái.  

             Nếu có một cô gái gọi Lục Vân là chủ nhân, thì có lẽ Dư Hồng Văn sẽ không kinh ngạc như vậy, cùng lắm thì ông chỉ thầm cảm thán một câu: “Người trẻ tuổi bây giờ thật biết chơi mà.”  

             Giống như bọn ông hồi đó, cùng lắm chỉ gọi là ba ba thôi... khụ khụ!  

             Nói tóm lại, đột nhiên có một người đàn ông chạy đến gọi Lục Vân là chủ nhân là một chuyện rất kỳ lạ, rất dễ làm người ta suy nghĩ lung tung.  

             Ánh mắt kỳ lạ của ông lập tức bị Lục Vân chú ý đến, hắn thầm mắng trong lòng, lão già đã chết tiệt này, suy nghĩ càng ngày càng đen tối.  

             "Chủ nhân..."  

             Lúc này, Kimura Musashi lại theo thói quen hô lên một tiếng nữa, theo suy nghĩ của ông ta, gọi như vậy cũng không có gì sai.  

             Lúc trước Lục Vân cũng không cảm thấy có gì không ổn.  

             Vậy mà bây giờ.  

             Hắn đột nhiên cảm thấy toàn thân lạnh toát, da gà khắp người nổi hết lên cho nên hắn xua tay nói: "Sau này đừng gọi tôi là chủ nhân nữa, cứ gọi là Lục tiên sinh đi."  

             Kimura Musashi không rõ tại sao, nhưng ông ta vẫn ngoan ngoãn nói,: "Được rồi, Lục tiên sinh."  

             "Đi ra ngoài rồi nói!"  

             Lục Vân đưa Kimura Musashi ra khỏi Hạnh Lâm Đường, thấy xung quanh không có ai, hắn hỏi: "Nói đi, không phải ông là phó minh chủ của Liên minh ninja sao, ông đến Long quốc làm gì?"  

             "Là như vầy..."  

             Kimura Musashi kể cho Lục Vân nghe chuyện Nakamura quyết định cho Liên minh Ninja sáp nhập vào Liên minh Thí Thần Giả.  

             Nghe xong, Lục Vân cười nói: "Đúng là chuyện trong dự tính của tôi."  

             Từ lúc Liên minh Thí Thần Giả vừa tuyên bố thành lập Lục Vân đã biết sẽ có chuyện như vậy xảy ra, hắn đoán được tổ chức này nhất định sẽ đi lôi kéo các tổ chức võ giả có thù oán với với Long Quốc cùng hợp tác.  

             Ý định của Lục Vân là cứ để cho bọn họ tiếp tục kế hoạch của mình, bọn họ vất vả xây dựng tổ chức còn hắn sẽ đứng ngoài xem đống hỗn độn này có thể phát triển đến mức nào.  

             Viên đạn đã bay ra khỏi nòng, miễn là nó bay đủ xa, khả năng bắn trúng kẻ địch sẽ càng lúc càng cao.  

             Đến khi đó chỉ cần một đòn công kích đủ tàn nhẫn, làm sao có thể là một lời hay ho được.  

             Nhìn dáng vẻ bình tĩnh của Lục Vân, trong lòng Kimura Musashi càng thêm sửng sốt, quả nhiên không hổ là Thiên Sáp Vương, không có sóng gió nào có thể thoát khỏi tai mắt của hắn.  

             Không bao lâu nữa, các thế lực võ giả trên thế giới này chắc chắn sẽ phải nghênh đón một sự thay đổi nghiêng trời lệch đất.  

             Có người nào có thể gánh chịu cơn thịnh nộ của Thiên Sáp Vương chứ?  

             Lúc này tâm trạng của ông ta rất phức tạp.  

             Đương nhiên là ông ta có tình cảm với Liên Minh Ninja, ông không muốn nhìn thấy liên minh này sụp đổ như vậy, nhưng mà bước đi sắp tới của Liên Minh Ninja quá sai lầm, họ không nên làm như vậy, cái sai của bọn họ là đã coi thường thực lực của Thiên Sáp Vương.  

             Một bá chủ hiển hách cả một đời làm sao có thể chết dễ dàng như vậy!  

 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.