Chương trước
Chương sau
(* Ám chỉ chuyện gì xảy ra thì hãy để nó phát triển một thời gian, đừng vội kết luận hay áp dụng biện pháp nào, hãy chờ xem điều gì sẽ xảy ra.)

Nói đến bộ quần áo này, lần nữa mấy người đẹp lại hướng ánh mắt tò mò lên người Lục Vân.

Họ không tin rằng Tiểu Lục Vân ăn mặc kỳ quái như vậy chỉ để trêu chọc họ.

Lục Vân có chút xấu hổ nói: "Quần áo của em bị rách lúc ở dưới đáy biển rồi, vừa rồi em đi ngang qua một tên Asan quốc, thấy hẳn ta cười vui vẻ quá, em chướng mắt nên đã lột sạch quần áo của hắn ta."

'Tên Asan đó nghe tin thần thủ hộ của Long quốc chết thì suýt nữa đã cười rụng răng, kết quả hắn ta vừa xoay người lại liền bị một nắm đấm khổng lồ đánh đến bất tỉnh, tới lúc tỉnh dậy thì phát hiện trên người không những không còn mảnh vải che thân mà còn bị trói trên boong tàu.

Chuyện này đúng là vui quá hóa buồn.

Lâm Thanh Đàn cười mắng một tiếng: "Em trai, em thật là hư hỏng"

"Ha ha, chị hai quá khen."

"Tiểu Lục Vân này, mặt nạ đầu rồng của em bị sao thế? Tại sao nó bị nứt rồi? À còn có, kiếm của em đang nằm trong tay một gã Thần Cảnh người Mỹ, em không định đi lấy lại sao?" Vương Băng lại hỏi. 

Lục Vân nhìn về phía Thần Cảnh người Mỹ đang lơ lửng trên biển, khóe miệng đột nhiên hiện lên một nụ cười kỳ quái.

"Lần trước em tới chữa trị cho Long gia, ông nội Long Diệc Tuyết đã dạy cho em một đạo lý, đại thụ ngã xuống, giáng yêu sẽ xuất hiện!" (*Tương tự câu 'giậu đổ bìm leơ, ở đây nghĩa là người mạnh ngã xuống chắc chắc sẽ có bọn yêu quái nhào dô xâu xé, hưởng lợi...)

"Đại thụ ngã xuống, giáng yêu sẽ xuất hiện?”

Liễu Yên Nhi phản ứng lại, nói: "Ý của em là, em làm tất cả những điều đó là do cố tình, chỉ để cho thế giới nghĩ rằng em đã chết?"

Lục Vân tán thành liếc nhìn cô: "Đúng vậy, chỉ cần làm họ nghĩ em đã chết, chắc chắn sẽ có rất nhiều mưu đen tối lộ ra."

Uy danh của Thiên Sáp Vương quá khủng bố, áp chế các thế lực võ giả khắp nơi trên thế giới không ngóc đầu lên được. Chỉ cần hắn còn sống một ngày, những thế lực. kia tuyệt đối sẽ không dám hành động lỗ mãng.

Nhưng chung quy lại những cái đó vẫn là một mối đe dọa tiềm tàng.

Tuy nhiên, nếu Thiên Sáp Vương chết đi, những thế lực đó nhất định sẽ hành động, đợi đến khi chúng bành trướng đến cực điểm, Lục Vân sẽ bước ra giáng cho bọn chúng một đòn tàn khốc. 

Một đòn giải quyết dứt điểm tất cả!

Lục Vân tiếp tục nói: "Chị bảy, không phải chị luôn lo lắng về người biến đổi gen sao? Sau khi tin tức Vân 'Thiên Thần Quân tử vong truyền ra, những người biến đổi gen ẩn náu trong Long quốc có lẽ sẽ không ngồi yên được nữa."

Đôi mắt của Lạc Ly bỗng sáng lên, cô nhe chiếc răng hổ nhỏ sáng bóng ra nói: "Có đạo lý. Tiểu Lục Vân, em thật thông minh. Đến đây, để người chị thưởng cho em một nụ hôn."

Lục Vân chợt lùi lại một bước, nghiêm túc nói: "Chị bảy, xin hãy tự trọng, em là người đã có vợ rồi."

Khuôn mặt xinh đẹp của Sở Dao ở bên cạnh hơi đỏ lên.


Cô thật sự không biết phải nói chuyện của mình và Tiểu Lục Vân với mấy chị em như thế nào nữa.

Lúc này Vương Băng Ngưng đột nhiên thở dài nói: "Mặc dù biết rõ đây là kế hoạch của Tiểu Lục Vân, nhưng. nhìn thấy tên người Mỹ kia diễu võ giương oai như vậy cực kỳ khó chịu, tôi thật sự muốn lao tới đánh gã ta một trận quái"

Lục Vân cười nói: "Đừng sốt ruột, không bao lâu nữa bọn chúng sẽ phải hối hận thôi. Việc chúng ta cần làm bây giờ chính là chờ đợi, cứ để đạn bay một lúc nữa đi"

 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.