Chương trước
Chương sau
     Chỉ có cô mới biết được, lần này Tiểu Lục Vân không có nói đùa.  

             Lâm Thanh Đàn cũng khuyên bảo nói: "Chị cả bớt giận đi, em ấy còn sống là tốt rồi, nhất định là em ấy không có ý đùa giỡn với chúng ta đâu."   

             Nghe thấy câu nói này,  Lục Vân suýt nữa đã òa khóc. Quả nhiên, chị hai vẫn là người dịu dàng, quan tâm và  hiểu rõ hắn nhất!  

             Diệp Khuynh Thành hừ lạnh một tiếng, nói: "Chỉ biết bảo vệ em ấy thôi!"  

             Nói xong, cô liền khoanh tay quay mặt đi không nói nữa, hướng ánh mắt về phía biển rộng ngoài kia, khóe môi xinh đẹp hơi nhếch lên một nụ cười.  

             Một nụ cười rất nhẹ.  

             Nhưng lại vô cùng kinh diễm.  

             Lúc này Vương Băng Ngưng lại không vui, kéo Lục Vân trở lại trước mặt mình, nói: "Lời xin lỗi vừa rồi của em không có thành ý, chị cảm thấy không hài lòng, xin lỗi một lần nữa đi."   

             Lục Vân cảm thấy đau đầu. Quả nhiên là không có người chị nào dễ bắt nạt cả, thế là hắn lại xin lỗi lần nữa: "Chị tư, em xin lỗi vì đã làm cho chị lo lắng."  

             "Không, không được, vẫn không có thành ý." Vương Băng Ngưng vẫn chưa hài lòng.  

             Vẻ mặt Lục Vân trở nên nghiêm túc, thái độ cũng thành khẩn hơn, hắn tự nhận như vậy đã đủ thành ý rồi, sau đó lại lên tiếng nói xin lỗi: "Chị tư, thành thật xin lỗi!"   

             "Không hài lòng!"  

             Còn chưa hài lòng?  

             Lục Vân sửng sốt một chút, ngập ngừng nói: "Vợ?"  

             Bụp!  

             Vương Băng Ngưng búng vào trán hắn, nói: “Có thể, coi như em qua rồi!"  

             Em năm có thì mình cũng phải có.  

             Vương Băng Ngưng thầm so đo trong lòng, đương nhiên cái này chủ yếu vẫn là vui đùa.  

             Toàn thân Lục Vân đổ mồ hôi đầm đìa, khi đến chỗ chị sáu Tiêu Thấm, nhìn khuôn mặt vừa thanh thuần vừa quyến rũ đó, đột nhiên hắn không biết phải gọi cô là gì.  

             Tiêu Thấm cười khúc khích và nói: "Tiểu Lục Vân, sao trước đây chị không nhận ra em dễ thương đến như vậy chứ... Được rồi, được rồi, đi xin lỗi chị bảy của em đi!"  

             Lục Vân gật gật đầu và đi đến chỗ Lạc Ly, mở miệng nói: "Lão…"  

             "Lão cái gì?"(chắc định kêu lão bà á)  

             Lạc Ly nghiến đôi răng nanh hổ, cười như không cười mà nhìn hắn.  


             Lục Vân lần lượt xin lỗi, sau đó nhìn về phía Diệp Khuynh Thành nói: "Chị Khuynh Thành, em đã xin lỗi xong hết rồi. Chị xem chị có thể tha thứ cho em được không?"   

             Tất nhiên hắn biết Diệp Thanh Thành không hề tức giận. Chị cả vẫn luôn là người như vậy, nói năng chua ngoa nhưng tấm lòng tàu hũ*.(ẩn dụ cho việc nói năng gay gắt nhưng có tấm lòng nhân hậu, rộng lượng. Những lời nói nghe có vẻ xấu xa nhưng thực ra trái tim đang rỉ máu, những người như vậy thường rất tốt bụng.)  

             Nhưng Lục Vân cũng rất sẵn lòng hợp tác với cô.  

             Diệp Khuynh Thành thu hồi ánh mắt từ mặt biển, đôi mắt xinh đẹp rơi vào trên người Lục Vân, nụ cười nhàn nhạt trên khóe miệng đã biến mất, cô giả vờ lạnh lùng nói: “Lần này chị sẽ tha thứ cho em, nhưng nếu còn lần sau, giống như chị bảy của em đã nói, em tìm chỗ nào chết càng xa càng tốt!"

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.