Chương trước
Chương sau
Âm!

Lục Vân đấm Vương Húc một cú khá mạnh nhưng sau cú đấm ấy, cơ thể của Vương Húc không lắc lư tí nào.

ờ...

Chỉ có thế?

Những người xung quanh đều choáng váng?

Vương Húc cũng sửng sốt.

Vốn tưởng Lục Vân rất có năng lực, cú đấm vừa rồi khá mạnh nhưng uy lực của nó lại không đến mức làm tổn thương đến nửa sợi tóc của Vương Húc.

Đây chẳng phải là quá rác rưởi sao?

Hắn lấy đâu ra dũng khí đi khiêu chiến Vương Húc. vậy?

Vương Húc cũng đợi một lúc, dự đoán đòn tấn công tiếp theo của Lục Vân. Nhưng sau cú đấm đó, Lục Vân lại rút lui và ảo não nói: “Vững vàng thật, giờ đến lượt anh đánh tôi.”

Như vậy có khác gì trẻ con đánh nhau không? Tôi đánh anh sau đó anh lại đánh tôi? 

Đây là trận chiến sinh tử đấy!

Vương Húc đột nhiên cảm thấy hối hận khi đồng ý làm một trận sinh tử với Lục Vân, một đối thủ rác rưởi sẽ chỉ hạ thấp địa vị của anh ta mà thôi.

Khi ở nhà hàng ba hôm trước, lẽ ra anh ta nên giết luôn tên nhãi này.

“Nhanh lên, để tôi xem nắm đấm của anh mạnh đến mức nào!”

Lục Vân tựa hồ hoàn toàn không biết hành vi của mình lúc này trẻ con đến mức nào, không ngừng thúc giục Vương Húc tấn công.

Vương Húc không nói nên lời nhưng vẫn cười lạnh : “Có chút sức lực này mà cũng dám khiêu chiến với tôi. Chỉ sợ cậu không chịu nổi một nửa sức lực của tôi

Nói xong, anh ta thản nhiên tung ra một cú đấm.

Nếu như Lục Vân đã dùng toàn lực cho cú đấm vừa rồi thì Vương Húc tự tin rằng anh ta chỉ cần dùng 50% sức lực là đã có thể đập nát xương của Lục Vân.

Ấy? 

Vương Húc đang định lắc đầu thì nhìn thấy Lục Vân ở phía đối diện chỉ lùi lại mấy bước, không hề có dấu hiệu bị thương.

“Lại còn nói tôi công kích yếu, nắm đấm của anh cũng chẳng mạnh mấy.”

Lời nói của Lục Vân đã thành công chọc tức Vương Húc, trong mắt anh ta hiện lên một tia lạnh lùng, nói: “Nếu như cậu đã muốn chết thì đừng trách tôi.”

'Thấy mình bị một tên rác rưởi coi thường, Vương Húc cảm thấy vô cùng tức giận. Anh ta lại tập hợp nội

lực và tung ra một cú đấm về phía Lục Vân.

Cú đấm còn chưa tới, gió mạnh đã thổi bay quần áo của Lục Vân.

Lần này, Vương Húc đã sử dụng 70% sức lực.


Lế nào phải dùng hết sức lực để đối phó với thằng nhãi này? 

Như thế chẳng khác nào nói với người khác rằng thực lực của anh ta ngang bằng với Lục Vân hay sao?

Như vậy thật mất mặt!

 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.