Chương trước
Chương sau
Đối mặt với sự hung hãn của Vương Húc, Lục Vân vẫn thản nhiên như thường, cười nói: “Tôi muốn xin chỉ dạy nhưng không phải bây giờ.”

Vương Húc cau mày: “Vậy là sao?”

“Chúng ta chiến một trận sinh tử đi. Ba ngày sau, chúng ta sẽ đánh một trận sinh tử. Về phần địa điểm diễn ra trận chiến....Cứ chọn trường cũ của anh đi, Học viện võ thuật kinh thành.”

“Không cần thiết.”

Vương Húc lắc đầu: “Hiện tại tôi có thể giết cậu ngay lập tức.”

“Anh không muốn chứng minh bản thân à?” Vương Húc sửng sốt: “Chứng minh cái gì?” Lục Vân cười nói: “Chứng minh anh ưu tú hơn tôi,

chứng minh Lạc Tiên Tử chọn tôi là một quyết định sai

Bầu không khí chợt yên lặng trong thoáng chốc.

Khóe miệng Vương Húc khẽ nhếch nhưng sát ý trên người vẫn không hề suy giảm, anh ta nói: “Cậu rất thú vị nhưng tôi không hiểu tại sao đột nhiên câu lại đưa ra chủ ý như vậy. Cậu không sợ danh tiếng của bản thân bị hủy hoại sao?” 

Nếu như bây giờ Vương Húc giết Lục Vân thì đoán chừng sự tình sẽ không lan đi quá rộng nhưng nếu như hai người thống nhất trận chiến sinh tử vào ba ngày sau thì ba ngày này quá đủ để nó lan đi xa.

Đến lúc đó, e rằng toàn bộ kinh thành sẽ biết về canh bạc này.

Dù sao một người là thiên tài trong giới võ tu còn một người là người đàn ông của Lạc Tiên Tử. Hai danh

hiệu này đều cực kỳ bắt mắt.

Canh bạc của bọn họ đã định sẵn sẽ gây sóng to gió lớn ở kinh thành.

Nếu như Lục Vân chết trong tay Vương Húc thì danh dự của hắn sẽ bị hủy hoại trước vô số người.

Lục Vân trả lời: “Anh nói cũng có lý nhưng tại sao anh lại cho rằng tôi là người thua cuộc?”

Con ngươi của Vương Húc co rút lại.

Nếu như người thua cuộc không phải là Lục Vân, chẳng lẽ lại là Vương Húc ư?

“Cậu tự tin thật.” Vương Húc cười nhẹ, sát ý trên người anh ta cũng dần lắng xuống, chứng tỏ anh ta đã đồng ý với cách của

Lục Vân.

Tuy nhiên Vương Đào lại hét lên với vẻ không vui: 

“Anh, anh không thể nghe lời cậu ta như vậy được. Nhất định tên này muốn trì hoãn thời gian. Ai mà biết được ba ngày sau, cậu ta sẽ trốn đi đâu.”

“Cũng có lý."

Vương Húc khẽ trầm ngâm, đột nhiên quay đầu hỏi Long Thuyên: “Có vẻ như ông rất quan tâm đến thằng nhãi này, cậu ta với Long gia có quan hệ gì?”

“Chúng tôi..."

Long Tế đang định nói rằng Long gia không có quan hệ gì với Lục Vân nhưng vẻ nghiêm nghị trên gương mặt Long Thuyên đã ngắt lời ông ta.


Long Xuyên khẽ lắc đầu, dường như ông ấy muốn truyền đạt điều gì đó cho Long Diệc Tuyết.

Long Tuyết hiểu ý của ông ấy nhưng trong lòng cô ấy lại lạnh lẽo.

 

 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.