Chương trước
Chương sau
Trong hoàn cảnh bình thường, khi nghe thấy từ “chỉ dạy tận tình", người ta sẽ cảm thấy vui vẻ.

Nhưng với tình huống này, rõ ràng câu nói này không đơn giản như vậy.

Long Diệc Tuyết đột nhiên đổ mồ hôi lạnh, lúc này cô ấy liền tỉnh rượu và vẻ hoảng sợ tràn ngập trên khuôn mặt.

Mọi người trong Long gia cũng bị sốc.

Làm sao bọn họ có thể không hiểu Đoạn Bằng đã chuyển sự thù địch đối với Lục Vân sang Long Diệc. Tuyết.

Đặc biệt là Long Thuyên, sắc mặt cực xấu.

Long Diệc Tuyết là đứa cháu gái bảo bối của ông ta nên ông ta vô cùng ủng hộ cô ấy vào Học viện võ thuật. Ông ta cũng biết Long Diệc Tuyết sẽ phải gặp rất nhiều

khó khăn vì dù sao cô ấy cũng vào khá muộn.

Thế nhưng loại khó khăn này không bao gồm việc Đoạn Băng lạm dụng chức quyền.

Đương nhiên là Long Thuyên cảm thấy đau lòng.

Nói xong, Đoạn Bằng quay người lạnh lùng liếc nhìn Lục Vân. Sau đó, anh ta quay người rời khỏi tầng 2 của nhà hàng và đi cầu thang lên tầng trên.

Bầu không khí của toàn bộ tầng hai nhà hàng như bị đóng băng.

Các thành viên Long gia đều cảm thấy như có tảng đá đè ngực khiến họ không thở nổi.

Chỉ có Lục Vân vẫn vui vẻ ăn uống.

Đôi môi khô khốc của Long Thuyên khẽ nhếch lên, hỏi: “Lục tiên sinh, ngài có thù gì với người đó không?”

“Tôi có chút mâu thuẫn với thứ rác rưởi đó, ông đừng để bụng.” Lục Vân nhẹ nhàng nói.

Thậm chí vừa rồi Lục Vân cũng chẳng có phản ứng trước hành động khiêu khích của Đoạn Bằng. Không phải vì Lục Vân hèn nhát mà là anh ta không đủ tư cách.

Sở dĩ Lục Vân ở lại kinh thành là để chuẩn bị gây sóng to gió lớn. Một nhân vật nhỏ bé như Đoạn Bằng không đủ để tạo cơn sóng to gió lớn này.

Lục Vân có kế hoạch của riêng mình. Nhưng dường như những lời này đối với mọi người trong Long gia đều là một tin tức chấn động, trên mặt bọn họ hiện lên vẻ kinh ngạc.

Sao hắn lại dám nói giảng viên của Học viện võ thuật kinh thành là rác rưởi. 

Cũng may là Đoạn Bằng đã đi lên lầu. Nếu không để anh ta nghe được những lời này, có lẽ hai bọn họ sẽ đánh nhau tại chỗ.

Long Thuyên cười khổ nói: “Lục tiên sinh, chị bảy. của ngài là Lạc Tiên Tử nên đương nhiên là ngài không sợ Đoạn Bằng nhưng vẫn khó có thể đề phòng tiểu nhân!"

Chị bảy của Lục Vân là Lạc Tiên Tử và lão sư của cô là Doãn Thu Thủy, viện trưởng của Học viện võ thuật. Với mối quan hệ như vậy, đương nhiên là Lục Vân không sợ Đoạn Bằng.

Thế nhưng Long Diệc Tuyết lại khác.

Lục Vân buông đũa xuống, nhìn sắc mặt Long Diệc Tuyết có chút tái nhợt hỏi: “Chị Long, chị sợ sao?”

Trong mắt Long Diệc Tuyết hiện lên một tia do dự. 

Lục Vân nói: “Đừng xấu hổ, gặp phải loại chuyện này sợ hãi là chuyện bình thường. Chị chỉ cần nói cho em biết suy nghĩ thật của bản thân là được. Chị còn muốn tới Học viện võ thuật không?”

Long Diệc Tuyết căn chặt đôi môi đỏ mọng, rơi vào tình thế rối ren.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.