Lời từ miệng Lục Vân tuôn ra ngọt như bôi mật làm cho Lạc Ly đang khoác cánh tay hắn cũng sửng sốt trong giây lát.
Mới đầu trong lòng cô còn nghi vấn, vợ mà Tiểu Lục Vân nói là người nào? Về sau mới kịp nhận ra là đang ám chỉ cô.
Tâm trạng cô nhất thời cho nên phức tạp.
Cô khen phó viện trưởng Đinh như vậy lúc nào... Không, không đúng, cô trở thành vợ hắn lúc nào mới đúng?
Lạc Ly hung hăng véo Lục Vân một cái.
Trên mặt Lục Vân cũng không lộ ra chút đau đớn nào, ngược lại giống như nhìn thấu suy nghĩ của Lạc Ly, tiến đến bên tai cô, cười xấu xa một tiếng nói: "Đây. không phải do chị nghịch ngợm trước sao?”
Lúc Lạc Ly giới thiệu, không nói Lục Vân là em trai nuôi của cô, mà là nói, Lục Vân là người vô cùng quan trọng của cô, sau đó lại thân mật kéo cánh tay Lục Vân như vậy.
Không phải là đang cố ý làm người khác hiểu lầm Lục Vân và cô đang có quan hệ tình cảm sao?
Thế thì hắn gọi vợ cũng đâu có gì sai?
Không chỉ không sai mà Lục Vân còn cảm thấy, chị bảy nên khen hẳn hiểu ý.
Đoạn Băng đứng ở một bên, nhìn hành động thân mật này của hai người, độ ghen tuông tăng lên không ít, vì thế cố tình châm chọc hành vi nịnh nọt vừa rồi của Lục Vân, hừ lạnh một tiếng nói: "Đồ nịnh bợ, anh không biết phó viện trưởng Đinh của chúng ta ghét nhất là người nịnh bợ sao?”
Quả nhiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-vuong-va-bay-chi-gai-cuc-pham/3660841/chuong-612.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.