Chương trước
Chương sau
Như thể hắn là kẻ giết người.

Rõ ràng trước khi để Lục Vân chữa trị, ông cụ vẫn có thể chớp mắt nhưng sau khi chữa trị xong, ông cụ tÌ chí còn không thể chớp mät được nữa. Vậy thì kẻ giết người không phải Lục Vân thì là ai?

Đối mặt với sự tức giận của các thành viên Long gia, Lục Vân chỉ thờ ơ đáp lại: “Ai quy định tôi là đồ đệ của Thiên Huyền Tử thì nhất định có thể chữa khỏi bệnh cho ông cụ của mấy người? Hơn nữa, ông cụ đã nguy kịch lắm rồi cho nên tôi có lỗi trong cái chết của ông ấy ư?”

“Cậu...Nếu như cậu không chắc chăn có thể chữa khỏi, vậy †ại sao cậu lại ra tay?” Long Tế bất đắc dĩ gầm lên.

Lục Vân nhìn ông ta như một kẻ ngốc. nói: “Giống như ông. đến bệnh viện làm phẫu thuật thôi. Bác sĩ nói với ông rằng cơ hội thành công chỉ có 30%, muốn hỏi ông có làm hay không?”

Vẻ mặt của Long Tế cứng đờ, dường như không tìm được chỗ phát tác cơn giận nên trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu.

Vừa rồi ông ta tức giận tới mức mất trí trong giây lát, nếu như muốn nói đạo lý thì ông ta cũng không thể nói Lục Vân được.

Vốn dĩ ông cụ đã nguy kịch lắm rồi.

Nếu chỉ vì cho rằng Lục Vân là đồ đệ của Thiên Huyền Tử mà khỏi bệnh, cho rằng không chữa khỏi là lỗi của hắn, đây gọi là bắt ép.

Nhất thời Long Tế không nói nên lời. Lục Vân chế nhạo: “Tôi cho ông một đề nghị như thế này. Thay vì ở đây truy cứu trách nhiệm của tôi, ông nên dành nhiều thời gian hơn để suy nghĩ xem chỗ đứng của Long gia sẽ như thế nào nếu không có Long Thuyên.”

Ngay khi vừa dứt lời, sắc mặt của các thành viên Long gia lập tức thay đổi.

Tại sao bọn họ lại tức giận như vậy?

Bởi vì bọn biết ông cụ chính là gốc rễ để bọn họ có chỗ đứng ở thủ đô. Bây giờ gốc rễ đã mất, sau này bước đi của Long gia sẽ vô cùng khó khăn.

Lế nào phải rời khỏi thủ đô và tới xưng vương ở thành phố khác?

Làm sao bọn họ có thể cam tâm?

Lời nói của Lục Vân chẳng khác nào đòn chí mạng đâm vào chỗ đau của đám người Long gia.

“Cậu... Tạm thời, cậu không thể rời đi được. Trước tiên phải nghĩ cách đối phó đã”

Long Tế không biết nên nói gì. Mặc dù biết vừa rồi Lục Vân nói có lý nhưng ông ta thực sự không muốn hẳn rời đi như vậy nên chỉ có thể nói thế.

Sắc mặt của Lục Vân lạnh lùng. Hăn không nói gì mà đi thẳng qua một bên, tìm một cái ghế và ngồi xuống.

Hắn là người ngay thẳng, không cần chạy trốn.

Lúc này, Long Xuyên cũng lấy lại tinh thần. Ông ấy hít một hơi thật sâu rồi nói với Long Diệc Tuyết: “Diệc Tuyết, đừng trách ba, vừa rồi là do ba quá kích động.”

Long Diệc Tuyết cảm thấy phiền lòng, cô ấy căn chặt đôi môi đỏ, không muốn nói chuyện.


Mặc dù Long Diệc Tuyết cảm thấy đau lòng .Khi nhìn thấy dáng vẻ của Long Xuyên, trong lòng cô cũng dịu lại: “Con có thể thề rằng đây là lời Tiêu Thấm nói với con, nếu như con nói dối thì sẽ bị sấm sét đánh...”

Long Xuyên vội vàng bịt miệng cô lại: “Được rồi, đừng nói nữa, ba tin con.”

Long Xuyên cũng biết Tiêu Thấm, cảm thấy cô không phải là người phụ nữ độc ác nên sẽ không thể nào nói dối để lừa gạt Long gia.

Long Xuyên suy nghĩ một chút, đột nhiên đi tới trước mặt Lục Vân, cúi đầu cung kính nói: “Lục tiên sinh, vừa rồi tôi là do tôi quá kích động, không nên đắc tội ngài.”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.