Chương trước
Chương sau
Long Diệc Tuyết thừa biết Lục Vân đang nói đùa. 

Nhưng khi cô ấy giới thiệu về hắn, dừng lại một chút, rồi lại thêm vào hai câu 'anh tuấn tiêu sái' và ' thiên hạ vô song vào.

Quả nhiên trong nháy mắt, mọi người trong Long gia đều lộ ra biểu cảm quái dị.

Đây là lần đầu tiên họ nghe thấy Long Diệc Tuyết khen ngợi một người đàn ông như vậy.

Rốt cuộc vị Lục tiên sinh kia là ai mà đáng được. Long Diệc Tuyết khen ngợi như vậy? Vì sao nói hắn là cơ. duyên của Long gia?

Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào Lục Vân.

Long Diệc Tuyết không kìm được mà nói: 'Lục tiên sinh này là em trai của Tiêu Thấm, đồng thời cũng là đệ tử của đạo sĩ Thiên Huyền Tử. Gần đây, vị thần y đang được đồn đại gần đây ở tỉnh Giang Nam, cũng chính là Lục tiên sinh."

Long Diệc Tuyết đem những gì lúc trước Tiêu Thấm nói với cô ấy, tường thuật lại.

Đệ tử của Đạo sĩ Thiên Huyền Tử? Mọi người trong Long gia nghe thấy điều này, lập tức.lấy lại tỉnh thân, Long Xuyên hưng phấn cúi người xuống ói: "Lục tiên sinh, mời vào trong."

'Từ sớm họ đã nhìn thấy Lục Vân, mặc dù có chút nghỉ hoặc nhưng không chút lưu luyến hỏi, mà hỏi Long Diệc Tuyết về cơ duyên kia, lúc này họ mới nhận ra rằng. chàng trai trẻ này chính là đệ tử của đạo sĩ Thiên Huyền Tử.

Nếu là đệ tử của đạo sĩ Thiên Huyền Tử, chắc hẳn y thuật của hắn cực kỳ cao minh.

Long Xuyên tự nhiên không dám thất lễ.

Lục Vân khoát tay nói: "Ngồi thì không cần, dẫn tôi đi xem bệnh nhân trước đi!"

Long Xuyên nghe Lục Vân nói lời này, lập tức gật đầu như trống lắc, nói: "Lục tiên sinh mời bên này."

Long Xuyên dẫn Lục Vân đến phòng của cha ông ấy, Long Thuyên.

Long Thuyên chỉ còn lại hơi thở tàn, tuy không nói được nhưng mắt vẫn cử động được, tai vẫn nghe được.

Long Xuyên đem thân phận của Lục Vân nói cho. Long Thuyên biết, Long Thuyên chớp chớp mắt, giống như muốn bày tỏ sự hoan nghênh với Lục Vân.

Long Xuyên nói: "Ba, Lục tiên sinh nhất định sẽ chữa khỏi bệnh cho người."

Nói xong, ông ấy tránh sang một bên, quay người hướng về Lục Vân cung kính hành lễ, nói: "Lục tiên sinh, xin mời."

Lục Vân gật đầu nói: "Các người đi ra ngoài trước đi, để Long Diệc Tuyết ở lại giúp tôi một tay là được." "Được."

Long Xuyên không dám làm trái lời, đuổi mọi người ra khỏi phòng, ngữ khí trịnh trọng nói với Long Diệc Tuyết. : "Nhất định phải nghe theo lời dặn của Lục tiên sinh, Lục tiên sinh bảo con làm cái gì, liền làm cái đó, hiểu chưa?"

Long Diệc Tuyết gật đầu. Long Xuyên nói xong liền rời khỏi phòng.

Lục Vân nhìn Long Diệc Tuyết, cười nói: 'Không cần khẩn trương, chẳng qua là cần cô giúp tôi một chuyện, cùng tôi giải đáp một tình huống cũng không phải chuyện đại sự gì."


Long Diệc Tuyết đáp: "Từ lâu ông nội tôi đã bị trúng độc, ban đầu cũng không nghiêm trọng lắm, nhưng sau khi cùng Bạch Long Vương đại chiến độc tố liền di chuyển đến vị trí gần tim."

Nói xong, mặt mũi cô ấy trở nên vô cùng khẩn trương, hỏi: "Lục tiên sinh, anh có thể chữa khỏi bệnh cho ông nội tôi không?”

Lục Vân tự tin cười nói: "Loại độc này đối với tôi căn bản không là gì cả, chữa khỏi cũng không thành vấn đề." 

 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.