Chương trước
Chương sau
Người đến là chị bảy của Lục Vân, Lạc Ly.

Lạc Ly nói: "Chị sáu, cũng một khoảng thời gian dài chúng ta không gặp, lần này biết chị trở về tỉnh Giang Nam đóng phim, đúng lúc em cũng không bận lắm, cho nên em mới tới đây gặp chị một chút, không ngờ lại gặp phải cảnh tượng như vậy."

Cô quay đầu lại nhìn Lục Vân một cái.

Lục Vân xoa xoa đầu, cười lạnh nói: "Chị bảy, một ngày không gặp như cách ba thu*.'(thể hiện sự mong nhớ)

Một ngày không gặp?

Lạc Ly cười lạnh một tiếng, nghiến hai cái răng nanh nhỏ sáng bóng nói: "Tiểu Lục Vân, chị cảm thấy gần đây em sống rất thoải mái."

Lục Vân không hiểu sao đột nhiên thấy lạnh người.

Lạc Ly không thèm nói chuyện với hắn nữa, nhìn Cao Phong, hỏi: "Chị sáu, có chuyện gì với người đàn ông này

vậy?"

"Hắn ta đến từ kinh thành, nói là muốn giết Tiểu Lục Vân." Tiêu Thấm dùng giọng điệu nghiêm túc nói. 

"Thì ra hắn ta là người từ kinh thành đến, khó trách lại kiêu ngạo như vậy, dám ở đây làm điều sằng bậy."

Trong lòng Lạc Ly biết, nhưng sau đó nhướng lông mày, cười nửa miệng nói: "Hắn ta vẫn luôn dũng cảm như thế sao, thực sự dám có ý định giết chết Tiểu Lục Vân?"

Tiêu Thấm không hiểu ý của cô.

Đối đầu với kẻ địch mạnh như vậy, tại sao cô ấy vẫn tỏ ra bình thản và hiên ngang như thế?

Long Diệc Tuyết trịnh trọng nói: "Hắn ta tên là Cao. Phong, là Hóa Cảnh Tông Sư, lão sư của hẳn ta Bạch Long Vương, là Nhất Phương Tôn Giả."

"Tôi hiểu."

Sau khi nghe Long Diệc Tuyết giới tỉ Lạc Ly gật gật đầu, đột nhiên đi về phía Cao Phong, nói: "Muốn giết Tiểu Lục Vân, trước tiên phải bước qua xác tôi cái đã!”

Tiểu Lục Vân của chúng ta là ai?

'Vân Thiên Thần Quân!

Đó là người mà ai nói giết cũng có thể giết được sao?

Nếu còn không đánh bại được cô thì chuyện muốn giết chết tiểu Lục Vân chỉ có thể nằm mơ mới xảy ra được.

Đây là suy nghĩ của Lạc Ly.

Còn Cao Phong lại không nghĩ như vậy. 

Nhìn thấy Lạc Ly đột nhiên đi tới, hẳn ta còn tưởng rằng. cô đang đứng ra bênh vực cho Lục Vân, cho nên trên mặt lập tức hiện lên một tia mất kiên nhãn, nói: "Cô gái, cô là ai? Tại sao lại can thiệp vào chuyện của con kiến đó?”

Con kiến?

Trên khuôn mặt hoàn vô cùng hoàn mỹ của Lạc Ly không khỏi lộ ra vài phần khó hiểu.

Dám bảo Vân Thiên Thần Quân là một con kiến, hắn ta thực sự rất can đảm.

Nhưng Lạc Ly không muốn giải thích nhiều với hắn ta, thuận theo lời của Cao Phong, nói: "Không phải là tôi lo chuyện bao đồng, mà con kiến kia là em trai tôi, nếu tôi không ra tay thì không hay lắm!"

Giọng nói vừa dứt, thân hình mảnh khảnh của Lạc Ly nhẹ nhàng nhảy lên, những ngón tay nhỏ nhắn như mặc hoa dẫn điệp, vồ về phía Cao Phong.

Hóa Cảnh?

Khi Lạc Ly nói cô ấy sẽ đứng ra bảo vệ Lục Vân, thì Cao. Phong đã đoán được cô ấy có thể là một võ giả.


Quả thực ở Long Quốc, có một vị tài nữ như vậy.

Tựa như Cao Phong đã nghĩ tới cái gì đó, nhưng hắn ta còn chưa kịp mở miệng, Lạc Ly đã xông tới trước mặt hắn ta, Cao Phong chỉ có thể là giơ tay chống đỡ, cũng không dám dùng nhiều sức lực, khó khăn lắm mới hóa giải đòn tấn công của Lạc Ly.

Cao Phong lui về phía sau vài bước, cuối cùng cũng có thời gian nói chuyện, hắn ta đưa một bàn tay hướng về phía trước nói: "Chờ đã, cô là... Minh chủ của Vũ Minh khu Hoa Trung, Lạc Ly?” 

 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.