Đương nhiên là cả hai đều bị đưa đi nghe giáo dục một hồi, phải giam giữ cũng đã giam giữ, phải phạt tiền cũng đã phạt tiền. Cuối cùng đến khi được thả ra ngoài, Hắc Tử vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Lúc mới bị bắt, anh ta đã cố hết sức giải thích nhưng anh ta thấy mình càng giải thích thì lại càng rối rằm nên sau đó, anh ta đành thừa nhận. Nếu không cảnh sát sẽ chỉ cho rằng thái độ nhận lỗi của anh ta không thành khẩn.
Cuối cùng thông qua một vài mối quan hệ, Hắc Tử đã được trả tự do sau khi nộp tiền.
Ngay sau đó, ông chủ của anh ta gọi điện đến và mắng: “Thằng khốn, tôi bảo cậu theo dấu người chứ bảo cậu đến những chỗ như thế đâu, cậu không thấy bẩn à? Cậu có còn muốn làm công việc này nữa không?”
Hắc Tử khóc rống nói: “Lão đại, mọi chuyện thực sự không như ngài nghĩ đâu!”
“Hừ! Không phải như tôi nghĩ thì là như thế nào? Cậu giải thích cho tôi!”
Hắc Tử nói: “Tôi nhớ rằng tôi đã đi theo người thanh niên đó và nhìn thấy anh ta vào nhà chứa. Tôi muốn đi theo nhìn kỹ hơn nhưng tôi lại bị anh ta kéo vào bên trong nhà chứa đó. Sau đó, tôi không biết chuyện gì đã xảy ra. Khi tôi tỉnh dậy, tôi thấy mình đã..”
Bản thân anh ta cũng thấy lạ.
Khi bị bắt, Hắc Tử vẫn còn đang suy nghĩ. Anh †a cảm thấy răng Lục Vân chắc chản đã sử dụng một loại thuốc lạ nào đó khiến cho anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-vuong-va-bay-chi-gai-cuc-pham/3660774/chuong-545.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.