Chương trước
Chương sau
Đương nhiên là cả hai đều bị đưa đi nghe giáo dục một hồi, phải giam giữ cũng đã giam giữ, phải phạt tiền cũng đã phạt tiền. Cuối cùng đến khi được thả ra ngoài, Hắc Tử vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Lúc mới bị bắt, anh ta đã cố hết sức giải thích nhưng anh ta thấy mình càng giải thích thì lại càng rối rằm nên sau đó, anh ta đành thừa nhận. Nếu không cảnh sát sẽ chỉ cho rằng thái độ nhận lỗi của anh ta không thành khẩn.

Cuối cùng thông qua một vài mối quan hệ, Hắc Tử đã được trả tự do sau khi nộp tiền.

Ngay sau đó, ông chủ của anh ta gọi điện đến và mắng: “Thằng khốn, tôi bảo cậu theo dấu người chứ bảo cậu đến những chỗ như thế đâu, cậu không thấy bẩn à? Cậu có còn muốn làm công việc này nữa không?”

Hắc Tử khóc rống nói: “Lão đại, mọi chuyện thực sự không như ngài nghĩ đâu!” 

“Hừ! Không phải như tôi nghĩ thì là như thế nào? Cậu giải thích cho tôi!”

Hắc Tử nói: “Tôi nhớ rằng tôi đã đi theo người thanh niên đó và nhìn thấy anh ta vào nhà chứa. Tôi muốn đi theo nhìn kỹ hơn nhưng tôi lại bị anh ta kéo vào bên trong nhà chứa đó. Sau đó, tôi không biết chuyện gì đã xảy ra. Khi tôi tỉnh dậy, tôi thấy mình đã..”

Bản thân anh ta cũng thấy lạ.

Khi bị bắt, Hắc Tử vẫn còn đang suy nghĩ. Anh †a cảm thấy răng Lục Vân chắc chản đã sử dụng một loại thuốc lạ nào đó khiến cho anh ta quan hệ tình dục với người phụ nữ đó trong tình trạng bất tỉnh.

Vì thế, điều đầu tiên anh ta làm khi đến đồn cảnh sát là phàn nàn rằng anh ta bị hãm hại. Nếu như cảnh sát không tin thì có thể đưa anh ta đi xét nghiệm máu, nhất định có thể tìm ra thành phần loại thuốc đó.

Thế nhưng người phụ nữ đó lại nói rằng ý thức của anh ta hoàn toàn tỉnh táo và liên tục bắt cô ta phải quan hệ với anh ta.

Hắc Tử mắng cô ta vu khống.

Kết quả là bằng chứng mà người phụ nữ đưa ra như tát thẳng vào mặt Häc Tử.

Đó là một đoạn video được quay lại bằng điện thoại di động của Hắc Tử.

Người phụ nữ nói: “Anh ta đã yêu cầu quay lại đoạn video này và nói rằng muốn mang về nhà từ từ thưởng thức. Lúc đầu tôi không đồng ý nhưng anh ta hào phóng chuyển cho tôi hơn 2000 nhân dân tệ. Chỉ cần có tiền thì tôi sẽ làm..."

“Cô nói dối, loại như cô mà cũng đáng 2000 ư? Với số tiền này, tôi không biết đi chơi cái khác sao? Cũng không nhìn xem trông dáng vẻ mình như thế nào, lấy về ngắm nghía ư, nhìn là mắc ói!” Hắc Tử cãi lại.


Nhưng đây chính là bằng chứng.

Để anh ta phục, các đồng chí cảnh sát đồng ý cho anh ta thử máu nhưng không tìm thấy gì. Điều đó cho thấy khả năng bị đánh thuốc mê là không có.

Đối mặt với đủ loại bằng chứng, Hắc Tử không còn cách nào khác là phải thừa nhận.

“Lão đại, tôi có thể cam đoan với ngài rằng lời tôi nói đều là sự thật. Ngài kêu tôi đi theo người thanh niên kia, tên đó nhất định là dùng thủ đoạn nào đó. Rõ ràng anh ta đã đi vào nhà chứa tôi thậm chí còn chụp mấy bức ảnh...Đúng rồi, ảnh chụp!”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.