Chương trước
Chương sau
Lâm Thanh Đàn đỏ mặt.

Tiêu Thấm nhận thấy điều gì đó, cô cố tình nắm lấy tay Lâm Thanh Đàn và nói: “Chị hai, chị biết đấy, chị là người mà em tin tưởng nhất từ khi còn nhỏ bởi vì chị chưa bao giờ nói dối em. Lần này cũng sẽ như vậy mà, phải không?”

Cô nhìn thẳng vào mắt Lâm Thanh Đàn.

Nhìn thấy cảnh này, đột nhiên Diệp Khuynh Thành cảm thấy tồi tệ.

Xong rồi, xem ra sắp bị lộ rồi. Quả nhiên em sáu không dễ bị lừa như vậy. “Chị...”

Lâm Thanh Đàn định quay đi thì đột nhiên Vương Băng Ninh cắt ngang: “Không phải chỉ là một bức ảnh thôi sao. Chị có ảnh, bây giờ chị sẽ cho em xem:

Vừa dứt lời, cô chạy vào phòng mò mẫm một hồi rồi đi ra đưa cho Tiêu Thấm xem: “Đây, người ở trong ảnh là tiểu Lục Vân. Em cầm lấy xem đi”

Tiêu Thấm háo hức cầm lấy bức ảnh xem nhưng một giây sau, mặt cô đen lại. 

Người trong ảnh đúng là Lục Vân nhưng lại là Lục Vân khi còn bé. Lúc này, hắn vẫn còn mặc quần rách đũng, con chim nhỏ lộ ra bên ngoài. Bức ảnh đã chuyển màu ố vàng, không biết Vương Băng Ninh lấy ra từ góc nào của cô nhỉ viện nữa.

“Vương Băng Ninh, chị đang đùa em đấy à?”

Tiêu Thấm lập tức nổi giận, Vương Băng Ninh lè lưỡi nói: “Ha ha, em sáu đừng giận. Chị cũng có ảnh lúc lớn mài”

Cô lập tức đưa cho Tiêu Thấm một bức ảnh khác.

Tiêu Thấm tạm thời kìm nén sự tức giận trong lòng và tin tưởng Vương Băng Ninh một lần nữa. 'Thế nhưng sau khi xem xong, cô lại càng tức giận hơn. Cô ném bức ảnh xuống đất, sau đó đuổi theo Vương Băng Ninh.

“Em muốn chị đưa cho em xem ảnh của tiểu Lục Vân lúc lớn chứ em không bảo chị cho em xem cái kia lớn lên trông như thế nào...Ôi, mắt của em mù rồi. Vương Băng Ninh, chị nhất định phải chịu trách nhiệm!”

Tiêu Thấm vừa đuổi vừa đánh, cô mắng chửi đầy giận dữ.

Những người còn lại cũng tò mò không biết đây là ảnh gì. Sau khi liếc nhìn trên mặt đất, sắc mặt của bọn họ lập tức đỏ bừng giống như lần đầu tiên phát hiện ra tài liệu học tập trong trong máy tính của Vương Băng Ninh.

Không biết đồ vô lương tâm Vương Băng Ninh lấy những thứ này từ đâu ra, em ấy đúng thật là không biết xấu hổ.

Có điều, hành động của Vương Băng Ninh cũng không phải là vô tình. Em ấy đã giúp Lâm Thanh Đàn thoát khỏi vòng vây thành công.


Cô tự tay pha trà.

Mọi thứ trông vô cùng tự nhiên và hòa hợp với cảnh quan xung quanh.

Mặc dù chỉ là quay phim nhưng không có bất kỳ dấu vết nào của diễn xuất như thể cảnh này được tạo ra dành riêng cho Tiêu Thấm.

 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.