Chương trước
Chương sau
“Xui xẻo, xui xẻo chết đi được! Bọn họ đã phá hỏng phong thủy của Hạnh Lâm đường chúng ta rồi!"

Dư Hồng Văn thật sự không nể mặt chút nào. Ông cầm chổi quét dưới chân Nguyễn Ba và những người khác, vừa lẩm bẩm vừa quét như thể đang đuổi ruồi.

Sắc mặt của Nguyễn Ba lập tức tối sầm lại.

Lão già này đúng là thù dai, nếu như lần này. đắc tội ông ta thì đúng là kinh khủng.

Nguyễn Ba tránh cây chổi của Dư Hồng Văn, đi đến trước mặt Lâm Thanh Đàn và nói: “Cô Lâm, tôi thật sự xin lỗi vì sự thất lễ trước đó của chúng tôi. Không biết vị tiên sinh này tên là gì?”

Ông ta nhìn Lục Vân với vẻ bối rối.

Ông ta nhận ra mình thậm chí còn không biết tên của người ta là gì.

Tuy nhiên, Lục Vân không thèm nhìn ông ta mà quay sang nói với Lâm Thanh Đàn: “Chị hai, chuyện này giao cho chị nhé.”

Nói xong, hắn rời khỏi Hạnh Lâm Đường.

Trong toàn bộ quá trình, hän coi Nguyễn Ba như không khí.

Nguyễn Ba lập tức càng thêm xấu hổ nhưng ông ta căn bản không dám nổi giận bởi vì bọn họ là người đắc tội trước nên ông ta chỉ có thể xin lỗi.

Thiệu Ngọc Thành đến bên cạnh Lâm Thanh Đàn, cúi đầu xuống và nói: “Cô Lâm, là do tôi thiếu hiểu biết. Xin cô hãy tha thứ cho hành vi ngu ngốc của tôi”

Lâm Thanh Đàn cau mày nói: “Mấy người đi đi!”

Dù sao cô cũng là người lương thiện nên khi thấy đối phương xin lỗi như vậy, cô cũng không nói lời độc ác gì mà chỉ mặc kệ bọn họ rời đi.

Nguyễn Ba cùng những người khác cảm thấy vô cùng cay đẳng.

Bọn họ đã dày công đi tìm những bậc thầy trong y học nhưng tìm mãi chẳng thấy.

Cuối cùng đến lúc tìm được, lại còn đắc tội với hai người bọn họ. Loại cảm giác này làm sao có thể chỉ gói gọn trong hai chữ hối hận được.

'Thấy Lâm Thanh Đàn không muốn nói chuyện với mình, Nguyễn Ba không còn cách nào khác ngoài nói chuyện với Dư Hồng Văn với vẻ ngại ngùng: “Lão Dư, vì tình bạn nhiều năm giữa chúng ta, ông giúp chúng tôi nói những lời tốt đẹp trước mặt cô Lâm nhé.”

“Gì cơ? Ông nói gì cơ?” “Tôi nói vì tình bạn nhiều năm giữa chúng ta..."

“Hừ, đừng có mơ, tôi không có giao tình gì với ông cả, cũng không còn là thành viên của Hiệp hội Trung y nữa. Các người mau đi đi, đừng cản trở chúng tôi làm việc.”

Dư Hồng Văn còn không thèm ngẩng đầu lên, liên tục dùng chổi quét dưới chân của Nguyễn Ba.

Khóe miệng của Nguyễn Ba giật giật nói: “Lão Dư, sao ông có thể nói như vậy được? Vị trí Hội phó Hiệp hội Trung y luôn dành cho ông, chỉ chờ ông đồng ý quay lại thôi.”

Bọn họ chỉ có thể đợi cơn giận của Dư Hồng Văn và những người khác tiêu tan rồi quay lại vào lần sau.

Ngày hôm sau, khi Lâm Thanh Đàn đang châm cứu cho bệnh nhân thì đột nhiên nghe thấy tiếng Dư Hồng Văn hét lớn từ bên ngoài. Cô cứ tưởng ông cụ bị làm sao nên vội chạy ra khỏi phòng châm cứu, vừa ra thì thấy một người đàn ông thấp bé.

Đó là người Nhật Bản tình nguyện làm người châm cứu ngày hôm qua.

 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.