Họ hy vọng có thể mời được những vị cao nhân này vào Hiệp hội Trung y, tổ chức đại diện cho bộ mặt của nền Trung y ở Long quốc.
Đặc biệt là trong những năm gần đây, một số quốc gia không biết xấu hổ đã đưa ra những tuyên bố táo bạo rằng Trung y là di sản văn hóa của đất nước họ khiến cho giới Trung y ở Long quốc vô cùng bức xúc.
Nếu như có thể mời những vị cao nhân này xuất thế thì những kẻ vô liêm sỉ kia sẽ không dám tự phụ như vậy.
Thế nhưng thuyết phục cũng đã thuyết phục rồi. Những vị cao nhân ẩn dật này không màng danh lợi, quen sống phiêu bạt giang hồ nên căn bản không muốn nhúng tay vào chuyện của người khác.
Đối với những kẻ trơ trến và ngu dốt rêu rao rằng Trung y là của đất nước họ, các vị cao nhân cũng chỉ cười cho qua.
Bọn họ không giống như Hiệp hội Trung y của Long quốc, khăng khăng so sánh với bên kia. Đây là trạng thái tách rời sự vật.
Cũng giống như một đám người đang xem xiếc khỉ, dù con khỉ có múa may bao nhiêu đi chăng nữa thì cuối cùng nó vẫn chỉ là một con khỉ cho nên không đáng phải quan tâm.
“Hội trưởng, thật ra ông vừa vào cửa đã gặp vị sư phụ bí ẩn của tôi rồi đấy."
Dư Hồng Văn trông thấy một số người có vẻ rất quan tâm, ông cũng không gây khó khăn gì với họ. Trước tiên ông nhìn Lục Vân, sau đó giới thiệu Lâm Thanh Đàn với bọn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-vuong-va-bay-chi-gai-cuc-pham/3660695/chuong-466.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.