Chương trước
Chương sau
Tà Linh giáo.

Trong đại điện vừa mờ vừa tối.

Một tín đồ tà linh chạy vào đại sảnh chen lấn xô đẩy, kinh hãi nói: "Giáo chủ, không xong rồi, con nhỏ đào mộ đó lại xông vào mộ của lão thủ lĩnh để trộm đồ, không, nó trộm rất nhiều Tà linh khí!"

Đùng!

Anh ta vừa dứt lời, một cái huyết vạc trên tế đàn đột nhiên vỡ tung, máu đỏ sãm nhỏ xuống khắp mặt đất.

Trong chốc lát.

Mùi máu tanh trong đại điện càng thêm nồng nặc khó chịu.

Vị Tà linh giáo chủ kia bước ra từ huyết vạc.

Trần truồng.

Xung quanh thân thể bị một cổ khí huyết kinh khủng vây lấy, thậm chí còn mơ hồ ngưng tụ thành hình dáng của một con huyết long, đầu rồng ở ngay trên ngực ông ta, cực kỳ hung dữ giống như tâm trạng của Tà Linh giáo chủ ngay lúc này.

Lửa giận cháy hừng hực! 

Tên trộm mộ kia còn dám quay lại! Sao cô ta dám??

"Những tên được phái đi đâu?" Tà linh giáo chủ cao giọng hỏi.

"Hình như là, đã chết... chết rồi!" "Cái con mẹ nó, đúng là một đám phế vật!"

"Giáo chủ... cái tên tu sĩ đi bên cạnh cô gái đó, là kẻ đã giết những người được cử đi canh giữ mộ phần."

"Tụ sĩ?"

Tà linh giáo chủ dừng một chút, sau đó vẻ mặt âm trầm nói: "Hừ, thật to gan, hôm nay bổn giáo chủ muốn nhìn xem tên tu sĩ kia có lai lịch gì!"

Mộ thất của Tà linh giáo bọn họ không chỉ đơn giản là nơi chôn cất thi thể của mấy vị lão giáo chủ, nó còn là bảo khố của Tà linh giáo.

Bảo khố bị người ta trộm một lần còn chưa tính, đối phương lại dám tới lần hai, đã vậy tính chất sự việc càng nghiêm trọng hơn, không phải trộm mà là tới quậy. Như vậy chẳng khác nào trần trụi dùng chân đạp lên đầu Tà Linh giáo bọn họ, nghiền nát! 

 Sự sỉ nhục như thế, ai có thể chịu đựng được?

Toàn thân Tà linh giáo chủ tràn ngập sát khí đáng sợ, nữ sủng ăn mặc hở hang bên cạnh đang run rẩy, không dám tiến lên.

Ông ta nhíu mày, liếc qua nói: "Tiện tỳ, còn đang làm cái gì đó, không mau đem y phục đến!"

Một vị nữ sủng do dự thoáng một phát, cuối cùng vẫn lấy can đảm tiến lên, đem trường bào phủ lên người giáo chủ.

Giây tiếp theo.

"A——"

Nữ sủng kia hét lên.

Chỉ thấy Tà Linh giáo chủ túm cổ cô ta, nhấc bổng lên không trung, cười lạnh nói: "Cô sợ tôi

sao?"

"Giáo.......giáo chủ..., xin tha mạng..." Nữ sủng với vẻ kinh hoàng nói.

 "Hừ, người phụ nữ này là phần thưởng cho cậu!"

Tà linh giáo chủ nắm lấy nữ sủng kia ném về phía tín đồ tà linh đang báo cáo, trên mặt không có một chút lưu tình nào.

Đối với ông ta mà nói.

Mấy người phụ nữ này đều là sủng vật, thậm chí còn tệ hơn cả sủng vật, nói đúng hơn, họ chỉ là đồ chơi.


Tà linh giáo chủ đang muốn rời khỏi đại điện, đi tới mộ thất lão giáo chủ nhìn xem, xem cái tên tu sĩ kia đã ăn gan hùm mật gấu gì, mà dám ở đây kiêu ngạo như vậy.

Ông ta còn chưa đi ra ngoài.

Bỗng nhiên, hai thi thể của tín đồ Tà linh từ bên ngoài đại điện được ném vào. 

 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.