Chương trước
Chương sau
Biệt thự Lục Vân.

Hôm nay chỉ có hai mỹ nữ ở nhà.

Vương Băng Ngưng bị thương nên đương nhiên là một trong số đó. Cô đã tìm kiếm Lục Vân suốt một ngày một đêm nhưng tiểu Lục Vân không hề nghe máy nên cô cũng không biết chuyện gì đang xảy ra.

Đêm không có tiểu Lục Vân bên cạnh vô cùng trống rỗng, cô đơn và lạnh lẽo.

Buổi tối đi ngủ, tay cô lạnh cóng.

Thực ra, buổi sáng ngày hôm qua khi tiểu Lục Vân vừa mới biến mất, Vương Băng Ngưng đã đi hỏi Liễu Yên Nhi nhưng Liễu Yên Nhi lại cười ranh mãnh nói: “Em đoán xeml”

Đêm hôm đó, Liễu Yên Nhi cũng biến mất.

Đến ngày hôm sau, Vương Băng Ngưng lại đi hỏi Diệp Khuynh Thành xem tiểu Lục Vân đi đâu. Diệp Khuynh Thành cười lạnh nói: “Còn nói tiểu Lục Vân là đứa trẻ chưa cai sữa, chị thấy người đó là em mới đúng.”

Nói xong, cô lạnh lùng rời khỏi biệt thự Lục Vân và đến công ty.

Vương Băng Ngưng không cam lòng nên cô đành đi hỏi chị hai Lâm Thanh Đàn. Lâm Thanh Đàn nhẹ nhàng nói: “Em tư, em phải học cách tự lập đi. Em trai rất bận rộn, mặc dù chị không biết rõ nhưng em ấy bận rộn cả ngày."

Sau khi nói xong, cô đi tới Hạnh Lâm Đường.

Giờ phút này, Vương Băng Ngưng cảm thấy mình như thể bị cả thế giới bỏ rơi.

Khi cô làm phóng viên chạy loanh quanh khắp nơi, mọi người đều nói cô không ở nhà nhưng bây giờ khi cô ở nhà, bọn họ lại nói cô phải tự lập. Rốt cuộc mọi người muốn cô làm gì mới được đây?

Không đúng.

Vẫn còn em năm.

Em năm không bỏ rơi mình, em ấy vẫn đang ở nhà.

Vương Băng Ngưng cảm thấy mình đã tìm ra hơi ấm nên cô chủ động tới phòng Sở Dao trò chuyện. Thế nhưng Sở Sao cứ ngồi mày mò chiếc chuông nhỏ mãi nên không

tập trung trò chuyện.

Được lắm!

Quả nhiên cô đã bị thế giới bỏ rơi

Vương Băng Ngưng không còn lựa chọn nào khác ngoài việc xem lại tài liệu mà cô lưu lại trên máy tính một cách khó chịu.

Trong khi đó, Sở Dao đang chơi với sưu hồn linh của mình. Cô đã có một khoảng thời gian tuyệt vời nhưng đột nhiên cô nhìn lên cửa sổ, trên khuôn mặt bối ra một nét nghiêm túc.

Có một hơi thở nguy hiểm đang tới gần đây.

Mặc dù tông chỉ rất quan trọng nhưng rõ ràng điều càng quan trọng hơn chính là bảo vệ những người xung quanh mình!

Vì thế, cô chủ động đi ra chỗ cửa sổ và nhìn thấy vài bóng người quen thuộc. Đương nhiên những bóng người quen thuộc đó không phải là những khuôn mặt mà là những. chiếc áo choàng đen của họ.

Tà Linh giáo!

Quả nhiên là đã tìm đến đây!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.