Chương trước
Chương sau
T8 Thương Lan có thể xác định, Lục Vân cũng không có mặt trên Bảng Tông Sư, đây là kết quả mà ông ta xác nhận nhiều lần.

Rốt cuộc hôm nay tâm trạng thấp thỏm, liền hỏi.

Chỉ thấy Lục Vân läc đầu nói: "Một cái bảng rác rưởi mà thôi, lên hay không thì có gì khác nhau."

Đối với Lục Vân mà nói, bảng xếp hạng được giới võ tu coi là vinh dự này, quả thật chính là một bảng danh sách rác rưởi, chẳng lẽ gặp sinh viên đại học nào thì sẽ quan tâm đến thành tích học tiểu học của họ?

Bám vào để hạ đẳng cấp của mình xuống?

Đây là suy nghĩ chân thật của Lục Vân, nhưng khi đám người Tê Thương Lan nghe được, dường như là Thiên Linh Cái gặp phải một cái trọng chùy.

Danh sách rác rưởi?

Ý tứ lời này, chẳng phải là nói người trong bảng này, đều là rác rưởi sao?

Lục thần y thật điên!

Một câu liền đem tất cả Tông Sư Hóa Cảnh đều đắc tội đến, nếu để cho những người đó nghe thấy, cũng không thể tìm hắn gây cãi nhau?

Lục Vân lại liếc mắt nhìn A Minh đứng sau Tê Thương Lan, vẻ mặt áy náy nói: "Xin lỗi, con người tôi nói chuyện thẳng thản, ông đừng để trong lòng, nếu cảm thấy không thoải mái, cũng đừng biểu hiện ở trên mặt, bằng không tôi sẽ cảm thấy ông không phục, đều muốn tìm tôi solo."

A Minh: "..."

Ông ta ngay cả Hóa Cảnh cũng không đạt tới, câu nói kia vừa rồi của Lục Vân, thật đúng là đả thương ông ta.

Đỉnh cao mà tôi theo đuổi trong suốt cuộc đời của tôi, trong mắt hẳn chỉ là rác rưởi?

Tại sao lại muốn tàn nhãn như vậy?

Tê Thương Lan ổn định tinh thần, thăm dò hỏi: "Lục thần y kia, cậu cảm thấy Bát Chỉ Tông Sư Hầu Dũng thế nào? ”

Bát Chỉ Tông Sư Hầu Dũng, chưa tới bốn mươi tuổi đã là Hóa Cảnh Tông Sư, xếp hạng thứ ba mươi tám trong Bảng Tông Sư.

Hai ngày trước Tê Thương Lan đang nói chuyện với Khương Lam, Lục Vân ở bên cạnh, cho nên nghe được cái tên này, từ thần thái và ngữ khí của hai người bọn họ lúc ấy mà xem, dường như là một nhân vật rất trâu bò.

Thế nhưng Lục Vân lại lắc đầu nói: "Chưa từng gặp qua ông ấy, nhưng nếu thật sự giống như lời các người nói, gần bốn mươi tuổi mới đạt tới Hóa Cảnh, thiên phú quả thật không tồi


Đúng lúc này vợ chồng Diệp Hướng Vinh tới, song phương mới chấm dứt đề tài này, băng không Tê Thương Lan lo lắng tiếp tục tán gẫu, vị tu võ giả A Minh bên cạnh mình, phỏng chừng ngay cả tâm tình trùng kích Hóa Cảnh cũng không có.

Võ giả, đều rẻ mạt như vậy sao?

Lục Vân cũng không tâm tình gì với ông ta, nếu tâm tình của một võ giả dễ dàng sụp đổ như vậy, còn không bằng chuyển nghề đi vác gạch!

Sau khi giúp Diệp Hướng Vinh châm cứu xong, Lục Vân rời khỏi Hạnh Lâm Đường.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.