Chương trước
Chương sau
Đương nhiên Tê Thương Lan muốn Lục Vân trị chân cho mình, rất rất muốn, cho nên khi nghe Lục Vân nói thế thì lập tức lộ ra ánh mắt khát vọng sâu sắc.

Lục Vân im lặng tiến lên bóp bóp chân ông ta, nói: “Nếu để tôi trị cái chân của ông thì căn bản không có vấn đề gì.”

“Thật sao?” Tê Thương Lan kích động đến sắp rơi nước mắt.

Ông ta biết vị thần y trước mắt không quan tâm tiền bạc, vậy chỉ có thể dùng chân thành thuyết phục hẳn, vì thế Tê Thương Lan ném gậy đi, gian nan quỳ xuống trước mặt Lục Vân: “Cầu xin Lục thần y ra tay, trị chân giúp tôi!”

Đã bao nhiêu năm rồi, Tê Thương Lan cho rằng cái chân của mình sẽ tàn phế cả đời, không ngờ hôm nay lại thấy được hy vọng, ông ta có thể không kích động sao?

Dư Hồng Văn cười lạnh một tiếng và nói: “Sớm bảo thăng cháu chết tiệt của ông giữ thái độ cung kính một chút thì đâu dẫn đến tình trạng hôm nay”

Lời này lập tức khiến thân thể Tê Thương Lan run lên, lại thầm mảng Tề Minh một trận té tát.

Mà đám người ngoài cửa thấy cảnh này lại quá chấn động, bọn họ chưa từng nhìn thấy lão gia quỳ xuống, nhưng hiện giờ không ai dám đi lên dìu, ai đỡ thì người đó bị mắng, chỉ có thể yên lặng cầu nguyện Lục Vân tha thứ cho bọn họ.

Lục Vân trầm mặc một lát rồi nói: “Nể tình thái độ của ông thành khẩn, tôi có thể đảm bảo là cái chân của ông có thể lành”

“Cảm..."

Tê Thương Lan vô cùng kích động, đang chuẩn bị nói cảm ơn, lại thấy Lục Vân phất tay cắt ngang lời ông ta rồi nói tiếp: “Đừng vội cảm ơn, tôi chỉ là nói có thể trị khỏi chân của ông, nhưng người trị cho ông không phải tôi, mà là chị hai tôi.”


Sao Tề Thương Lan lại không rõ suy nghĩ của Lục Vân, đây là muốn coi ông ta như vật thí nghiệm, quá trình trị liệu nhất định sẽ có chút khúc chiết.

Ông ta cẩn thận nhìn thoáng qua vẻ mặt của Lục Vân, biết Lục Vân không phải đang nói giỡn, ông ta chỉ có hai con đường, một là không trị, hai là dùng ông ta để luyện tập.

Hơn nữa Lục Vân không chút che giấu mà nói ra trước mặt ông ta đã thể hiện thái độ cứng rắn của mình: Tôi chỉ cho ông hai lựa chọn, trị hay không thì tự ông quyết định.

“Ai, coi như thay thăng bất hiếu kia đền tội đi!” Tê Thương Lan yên lặng thở dài trong lòng, biết nếu không phải Tê Minh gây ra những chuyện đó thì Lục Vân sẽ không đối xử với mình như vậy, vì thế suy tư một lát rồi nói: “Tôi băng lòng!”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.