Chương trước
Chương sau
Mới một tuần thôi!

Điều này chứng minh Tê Minh căn bản đang giăng lưới, cả một tuần cũng không kiên trì nổi, cũng may cô không chấp nhận anh ta.

Cuối cùng sự kiện kia trở thành nổi đau tuổi thanh xuân của Vương Băng Ngưng. Từ đó về sau, Vương Băng Ngưng chưa từng yêu đương lần nào, tốt nghiệp rồi một lòng nhào. vào sự nghiệp.

Liễu Yên Nhi nghỉ hoặc hỏi: “Sao em đột nhiên nhắc tới tên cặn bã đó?"

Vương Băng Ngưng nói: “Hắn tới Giang Thành, nói muốn gặp mặt em."

Cú điện thoại vừa rồi Vương Băng Ngưng nhận được chính là Tê Minh gọi tới, cũng không biết anh ta lấy được số của cô từ đâu.

Liễu Yên Nhi lập tức nhăn mày lại, nói: “Đừng đi, giờ tên cặn bã đó tới tìm em nhất định không phải chuyện tốt gì."

"Em cũng cảm thấy như vậy."

Vương Băng Ngưng đang nói thì Lục Vân đột nhiên quay lại, đẩy cửa tiến vào và nói: “Hèn chỉ em thäc mắc chị tư luôn miệng nói tình yêu là thứ không đáng tin, thì ra là từng bị tổn thương tình cảm, hì hì, quá thú vị nha”

"A a, tiểu Lục Vân muốn chết à, sao lại nghe lén các chị nói chuyện, mau đi ra ngoài!" Vương Băng Ngưng đỏ mặt mà nói.

Đây là bí mật giữa chị em các cô, sao lại để Lục Vân biết, tên này biết còn không cười nhạo chết mình à.

Lục Vân vô tội nói: “Em không có nghe lén, là vừa rồi khi em rời đi, cánh cửa không đóng kín nên em nghe thấy giọng hai chị thôi."

"Chị mặc kệ chị mặc kệ, em rõ ràng là nghe lén!" Vương Băng Ngưng ngang ngược vô lý.

Đôi mắt Liễu Yên Nhi lại đột nhiên chợt lóe, cô nói: “Em tư, chị cho rằng nếu em không đi gặp tên cặn bã kia thì hắn sẽ không bỏ cuộc."

"Vừa rồi rõ ràng chị bảo em đừng đi mà."

"Nghe chị nói xong đã, tên kia tìm em nhất định là muốn nối lại tình xưa, nhưng nếu em dẫn theo một người bạn trai ưu tú đi qua, em cảm thấy có làm hắn tức chết không?”

"Ta lấy đâu ra bạn trai?" "À, còn không phải có sẵn một đứa này à?"

Liễu Yên Nhi chỉ chỉ Lục Vân, trong đôi mắt lập loè tia khôn khéo, sao Lục Vân có thể không rõ suy nghĩ của cô, rõ ràng là xem náo nhiệt không chê chuyện lớn.

Đáng sợ nhất chính là, Vương Băng Ngưng lại coi là thật.

Cô cẩn thận đánh giá Lục Vân, theo sau đó vỗ trán một cái rồi nói: “Đúng rồi, sao em không nghĩ ra nhỉ, nhìn bề ngoài của tiểu Lục Vân, không làm bạn trai của em thì thật lãng phí, em nói đúng không tiểu Lục Vân?”

hồi, cuối cùng không màng Lục Vân kháng nghị mà bắt hẳn mặc vào một bộ tây trang màu trắng.

Bộ tây trang này là lần trước Lục Vân đi dạo phố với Diệp Khuynh Thành, Diệp Khuynh Thành khăng khăng muốn mua, nói rất phù hợp với khí chất của hẳn, mặc vào có vẻ nho nhã lên rất nhiều.

Lục Vân cảm thấy dùng từ nho nhã này trên người mình quá kỳ cục, có ai từng thấy một thần tướng ra trận giết địch được miêu tả bằng từ nho nhã không?

Rõ ràng phải gọi là ngầu đét không gì đỡ nổi!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.