Cố Kiến Minh nghiến răng, trông khuôn mặt của ông ta cực kỳ dữ tợn. Hốc mắt như bị xé toạc, biểu cảm trên gương mặt cực kỳ hung dữ,
Lục Vân suy nghĩ một hồi rồi nói: “Chuyện con gái ông bị chết đuối là một tai nạn nhưng tôi rất tò mò vì sao ông lại trở nên thế này?”
“Nói láo!"
Cố Kiến Minh không trả lời câu hỏi của Lục Vân, ông ta gầm lên: “Cậu đã giết con gái tôi. Nếu như cậu không khiến nó phát điên thì làm sao nó có thể rơi xuống nước được? Hôm nay tôi nhất định phải khiến cho cậu xuống địa ngục để bồi tội với con gái tôi.”
Ông ta đột nhiên mở miệng và phun ra một ngụm sương mù màu đen. Sau đó, sương mù màu đen bao phủ toàn thân trông ông ta càng thêm cổ quái.
Ban đầu Lục Vân còn cảm thấy Cố Kiến Minh là một người đáng thương nhưng nhìn bộ dạng hiện tại của ông ta, hẳn biết rằng ông ta không còn là người bình thường nữa.
Đám sương mù màu đen đó là cái gì, là một âm hồn chăng?
Giữa hai hàng lông mày của Lục Vân có một tia sáng xanh lam. Hắn sử dụng phép Huyền Trân nhãn nhưng những gì hắn nhìn thấy chỉ là một vệt đen, hắn không thể phân biệt được đó là gì.
Sau đó, đột nhiên Cố Kiến Minh ra tay tấn công Lục Vân như một bóng ma. Luồng khí lạnh lẽo khiến cả con hẻm như: chìm vào vực thẳm.
Lục Vân hạ thủ kết ấn, một lá bùa cổ xưa màu xanh đập về phía
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-vuong-va-bay-chi-gai-cuc-pham/3660521/chuong-292.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.