E rằng Lục Vân sẽ không thể ngờ rằng vấn đề tình cảm của bản thân lại liên quan tới danh dự của cả gia tộc.
Sau khi Thẩm Kim Hoa rời đi, Diệp Hướng Vinh cười khổ nói: “Vợ à, sao bà phải kích động như thế? Đó là chuyện của con trẻ, người lớn như chúng ta có làm gì cũng không ảnh hưởng tới chúng nó đâu!”
“Tại sao lại không có ảnh hưởng gì? Tôi chỉ cần nó ảnh hưởng tới tâm trạng của Thẩm Kim Hoa là được. Nhìn thấy ông ta không vui là tôi vui rồi.” Khương Lam nói.
Diệp Hướng Vinh cười khổ nhìn Khương Lam chỉnh trang, ông không nhịn được hỏi: “Vợ, bà định đi ra ngoài sao?”
“Không phải là nói tới Giang Thành để tìm con rể của tôi sao? Lỗ tai của ông để đi đâu vậy?”
“Tôi tưởng bà chỉ muốn chọc giận Thẩm Kim Hoa thôi chứ.”
Khương Lam ăn mặc chỉnh tề, tô thêm chút son rồi nói với Diệp Hướng Vinh: “Ông đi hỏi xem khi nào Lục Vân có thể chữa bệnh cho ông, đã lâu như vậy rồi mà còn không có động tĩnh gì.”
Tuy Lục Vân nói cần 3 tháng mới chữa khỏi bệnh cho Diệp Hướng Vinh nhưng lẽ ra phải có động tĩnh gì đó chứ? Ví dụ như cần chuẩn bị gì cho việc chữa trị nhưng Lục Vân lại chẳng nói gì cả.
Khương Lam cho rằng có lẽ Lục Vân đã quên chuyện này.
Diệp Hướng Vinh nhắc nhở: “Vợ à, thật ra cũng chưa được bao lâu mà…”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-vuong-va-bay-chi-gai-cuc-pham/3660515/chuong-286.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.