Chương trước
Chương sau
E rằng Lục Vân sẽ không thể ngờ rằng vấn đề tình cảm của bản thân lại liên quan tới danh dự của cả gia tộc. 

  

Sau khi Thẩm Kim Hoa rời đi, Diệp Hướng Vinh cười khổ nói: “Vợ à, sao bà phải kích động như thế? Đó là chuyện của con trẻ, người lớn như chúng ta có làm gì cũng không ảnh hưởng tới chúng nó đâu!” 

   

“Tại sao lại không có ảnh hưởng gì? Tôi chỉ cần nó ảnh hưởng tới tâm trạng của Thẩm Kim Hoa là được. Nhìn thấy ông ta không vui là tôi vui rồi.” Khương Lam nói. 

  

Diệp Hướng Vinh cười khổ nhìn Khương Lam chỉnh trang, ông không nhịn được hỏi: “Vợ, bà định đi ra ngoài sao?” 

  

“Không phải là nói tới Giang Thành để tìm con rể của tôi sao? Lỗ tai của ông để đi đâu vậy?” 

   

“Tôi tưởng bà chỉ muốn chọc giận Thẩm Kim Hoa thôi chứ.” 

   

Khương Lam ăn mặc chỉnh tề, tô thêm chút son rồi nói với Diệp Hướng Vinh: “Ông đi hỏi xem khi nào Lục Vân có thể chữa bệnh cho ông, đã lâu như vậy rồi mà còn không có động tĩnh gì.” 

Tuy Lục Vân nói cần 3 tháng mới chữa khỏi bệnh cho Diệp Hướng Vinh nhưng lẽ ra phải có động tĩnh gì đó chứ? Ví dụ như cần chuẩn bị gì cho việc chữa trị nhưng Lục Vân lại chẳng nói gì cả. 

   

Khương Lam cho rằng có lẽ Lục Vân đã quên chuyện này. 

   

Diệp Hướng Vinh nhắc nhở: “Vợ à, thật ra cũng chưa được bao lâu mà…” 

  

Nhìn thấy Khương Lam nhìn mình chằm chằm với vẻ oán hận, Diệp Hướng Vinh tự giác ngậm miệng lại. 

  

Vợ à, cần gì phải gấp vậy. 

Hai người thu dọn đồ đạc đơn giản rồi chuẩn bị ra ngoài nhưng đúng lúc này, chuông cửa lại vang lên. Khương Lam tức giận nói: “Được lắm, nhất định là Thẩm Kim Hoa lại quay lại. Đúng lúc tôi còn chưa mắng đủ đâu.” 

   

Khương Lam hung hăng mở cửa. Bà đang định mắng chửi thì sửng sốt: “Minh Hạo?” 

   

Người xuất hiện ở ngoài cửa là u Dương Minh Hạo. 

   

u Dương Minh Hạo cũng bất ngờ, sau đó anh ta định thần lại nói: “Bác trai bác gái, hai người chuẩn bị ra ngoài có việc ạ?” 

  

Diệp Hướng Vinh cười khan nói: “Chúng ta chuẩn bị tới Giang Thành…” 

   

Biểu cảm của hai người có chút không tự nhiên. 

   

Quan hệ giữa Diệp gia và u Dương gia khá tốt nên thân là trưởng bối cũng không thể nói thẳng ra với u Dương Minh Hạo rằng con gái mình đã có người trong lòng rồi, cháu nên bỏ cuộc đi được! 

  

Bọn họ chỉ có thể nói qua rằng chuyện này để cho mấy đứa trẻ tự giải quyết nhưng thực chất là ngầm ám chỉ rằng đã đến lúc u Dương Minh Hạo nên buông tay. 

   

Lần trước khi u Dương Minh Hạo tới Diệp gia và nói rằng muốn tìm Diệp Khuynh Thành, vợ chồng Diệp Hướng Vinh đã ám chỉ với anh ta như vậy. 

   


   

Vợ chồng Diệp Hướng Vinh nhìn nhau, cả hai ngượng ngùng không dám từ chối lần nữa. Khương Lam chỉ đành đồng ý nói: “Được, vậy cháu hãy cùng tới Giang Thành với chúng ta.” 

   

Trong lòng bọn họ thực sự cảm thấy xấu hổ với u Dương Minh Hạo. Dù sao cũng chính bọn họ là người nói sẽ giới thiệu con gái mình với u Dương Minh Hạo nhưng cuối cùng lại thành một mớ hỗn độn. Chỉ hy vọng anh ta có thể thật sự tôn trọng Khuynh Thành.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.