Chương trước
Chương sau
Rầm!

Hứa Thuần quỳ thật mạnh xuống mặt đất, hai đầu gối đâm ra hai cái hố sâu, ông ta khom xuống, đôi tay lại nâng cao khỏi đầu, lòng bàn tay hướng lên nâng lấy một vật, rõ ràng chính là thứ màu vàng vừa rồi Lục Vân vứt ra.

Nhìn kỹ sẽ phát hiện đó là một lệnh bài. Một lệnh bài thân phận độc nhất vô nhị, chỉ thuộc về một mình Vân Thiên Thần Quân.

Thiên Sáp Lệnh!

Đây là lần đầu tiên Lục Vân dùng đến nó, bởi vì những người trước kia còn chưa có tư cách làm hẳn lấy khối lệnh bài này ra. Hơn nữa cho dù bọn họ nhìn thấy, chỉ sợ cũng chẳng quen biết.

Nhưng Hứa Thuần không như vậy, Hứa Thuần là hộ pháp 'Võ Minh, chỉ cần là thành viên của Võ Minh thì nhất định biết đến Thiên Sáp Lệnh, đây là khoá bắt buộc phải được ghi khắc trong lòng ngay ngày đầu tiên bọn họ tiến vào Võ Minh.

Bọn họ nhất định phải nhớ kỹ, Thiên Sáp Lệnh đại diện cho vua của bọn họ!

'Thân thể Hứa Thuần đang run rẩy kịch liệt, trái tim và linh hồn đều đang hoảng sợ run rẩy, chỉ có đôi tay là hết sức ổn định, sợ có chút sơ sẩy nào sẽ làm rơi khối lệnh bài đại diện cho chí tôn vô thượng trong tay xuống đất.

Lệnh bài rơi xuống đất thì đầu người cũng khó giữ được!

Mãi đến khi Lục Vân đi đến trước mặt ông ta, lấy lại lệnh bài trong tay thì đôi tay Hứa Thuần mới bắt đầu run rẩy, run kịch liệt như co giật, có thể nhìn ra trong lòng ông ta đã hoảng sợ đến mức nào.

Lục Vân lạnh giọng mà nói: “Nên làm thế nào, không cần tôi dạy ông đúng không?”

Phanh!

Hứa Thuần dập mạnh đầu xuống đất, nói: “Hứa Thuần biết, buổi tối hôm nay tôi sẽ trở về Võ Minh từ chức, hơn nữa khai hết tất cả những hành vi không làm tròn trách nhiệm mấy năm nay để Hình Bộ Võ Minh xử trí."

Lục Vân gật đầu nói: “Nếu trong lòng ông đã rõ nên làm thế nào thì tôi không nói nhiều nữa."

Nói xong, Lục Vân nhìn quét qua mọi người trong Hùng gia, cuối cùng dừng lại trên người Hùng Phó, nói: “Con ông chết chưa hết tội, tôi giết hẳn, nếu trong lòng ông có bất mãn gì thì có thể nói ra ngay, nhưng nếu về sau để tôi ông giở trò gì thì xoá tên Hùng gia."

Xoá tên Hùng gial Bốn chữ như chính là thiên uy, không thể kháng cự.

Mọi người trong Hùng gia đột nhiên run lên, sợ hãi vô tận điên cưồng nảy lên trong lòng, sau đó khóe mắt như nứt ra, ruột gan đều nát.

Thật ra vừa rồi nhìn thấy Hứa Thuần quỳ xuống thì họ đã cảm thấy trời đất đảo loạn.

Tuy rẵng không biết thứ màu vàng Hứa Thuần nhìn thấy là cái gì, nhưng không nghỉ ngờ gì nữa, nhân vật có thể làm Hứa Thuần quỳ xuống tuyệt đối có thân phận rất đáng sợ, là dạng người khủng bố mà bọn họ không cách nào tưởng tượng.


Lúc này Triệu Lỗi đã hoàn toàn dại ra, hai mắt trừng lớn, vẻ mặt cứng đờ, không phải dạng cứng đờ không có cảm xúc, mà là đầy mặt khiếp sợ, khó có thể tin.

Anh ta thật sự khiếp sợ muốn điên rồi!

Bởi vì trước kia anh ta đến từ cùng một côi nhi viện với Lục Vân, cũng có thể coi là bạn cũ, khi nhìn thấy bạn cũ đột nhiên biến thành một nhân vật cao lớn sâu không lường được, sự trùng kích linh hồn này còn chấn động hơn của đám người Hùng Phó nhiều.

"Cảm ơn!" Lục Vân đi đến trước mặt Triệu Lỗi, trên mặt không còn nét lạnh lão mà lộ ra một nụ cười chân thành tha thiết.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.