Chương trước
Chương sau
Thấy Mã Tam gia lao về phía mình, anh ta tưởng đối phương sắp ra tay nên vội vàng sợ hãi nhắc nhở Lục Vân.

Khóe miệng Lục Vân lộ ra vẻ giễu cợt, hẳn nói: “Rất độc ác ư? Độc ác tới mức nào?”

“Lục Vân, sao cậu lại ngoan cố như vậy...”

Triệu Lôi còn chưa kịp nói xong thì đột nhiên nghe thấy một tiếng phịch. Mã Tam gia chạy đến chỗ Lục Vân và quỳ. xuống trước mặt hắn.

Đây...

Không cẩn thận bị ngã?

Trên mặt vợ chồng Triệu Lôi lộ vẻ nghi ngờ nhưng cảnh tượng xảy ra tiếp theo lại tác động mạnh đến họ, hai mắt trợn trừng vì bất ngờ.

Bọn họ nghe thấy Mã Tam gia run rẩy nói: “Cao thủ, chuyện này không liên quan gì tới tôi. Tôi chỉ đi dạo sau bữa tối và vừa hay tới đây mà thị

Hít!

Lập tức có tiếng hít sâu vang lên.

Vợ chồng Triệu Lôi kinh ngạc tới mức mắt suýt rơi ra ngoài.

Hóa ra không phải là Mã Tam gia bị ngã mà là ông ta thực sự quỳ xuống trước mặt Lục Vân.

Lục Vân cười nói: “Tôi tin ông, đứng dậy ra ngoài trông xe cho tôi đi.”

“Vâng vâng, đó là niềm vinh hạnh của tôi.”

Mã Tam gia đứng dậy đầy vẻ biết ơn. Ông ta lập tức dùng cánh tay còn lại của mình để giữ chiếc xe đạp cho Lục Vân như thể trở thành tài xế của hắn.

Triệu Lôi: “...

Hùng Thái Liên: “...”

Nhìn thấy Lục Vân đi vào đại viện Hùng gia, sắc mặt Mã Tam gia tối sầm lại. Ông ta hung hăng trừng mắt nhìn hai người bọn họ và nói: “Nhìn cái gì mà nhìn, muốn chết sao?”

Lúc này, vợ chồng Triệu Lôi mới định thần lại, vội vàng quay sang nhìn chỗ khác.

Bọn họ còn cho rằng Mã Tam gia trước mặt mình là giả mạo!

Trong khi đó, Lục Vân đã tới trước mặt Hùng Phó.

Mọi người trong Hùng gia đều choáng váng, đặc biệt là khi nhìn thấy cảnh Mã Tam gia quỳ xuống.

Đó là Mã Tam gia thật ư?

Trước mặt Lục Vân, vị vua của thế giới ngầm nổi tiếng ở tỉnh Giang Nam lại cúi đầu cư xử như một đứa cháu.

Chẳng lẽ thanh niên trước mặt có thế lực lớn đẳng sau?

Hùng Phó vẫn còn khiếp sợ, ông ta mơ hồ hỏi lại: “Rốt cuộc cậu là ai?”

Lục Vân cười nói: “Ông không cần quan tâm tôi là ai. Đêm nay tôi tới đây là để chặt chân con trai ông, ông có ý kiến gì không?”

Có ý kiến gì không?


“Nếu như tôi không là gì cả, liệu răng sẽ không có bất kì hiểu lầm nào và tôi sẽ phải chết ở Hùng gia đúng không?”

Thấy thái độ của Lục Vân, Hùng Phó biết rằng hắn không. hề muốn giải quyết gì mà là đã quyết tâm muốn chặt chân Hùng Nhật Huy. Vì thế, sảc mặt của ông ta tối sầm lại: “Chàng trai trẻ, tôi nghĩ cậu cũng là người tỉnh Giang Nam. Người một nhà việc gì phải khiến cho mọi chuyện trở nên cứng ngắc như vậy?”

“Ha ha, hiện tại ông cảm thấy tôi rất vô lý đúng không?”

Lục Vân cười hai tiếng, sau đó hẳn đột nhiên quay người và đá Hùng Nhật Huy quỳ xuống đất. Trong mắt hắn lộ vẻ tức giận, hắn nói: “Khi con của ông tới Giang Thành thể hiện quyền uy của mình, sao tôi không thấy ông ngồi xuống và tìm cách giải quyết nhỉ?”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.