Mới đầu khi Lục Vân nói sẽ đến hỗ trợ bốc thuốc, Dư Hồng Văn nói rằng Lục Vân là thầy nên hắn cứ ngồi trong khám. Hơn nữa, đa số những người chịu trách nhiệm đi bốc. thuốc đều là học trò, địa vị không cao.
Thế nhưng Lục Vân lại thản nhiên nói: “Những bệnh nhân này tới đây đều là vì danh tiếng của ông. Ông cứ yên tâm ngồi ở phòng khám đi, nếu như gặp phải bệnh khó chữa thì tìm tôi sau!”
Vì thế, Dư Hồng Văn không nói gì nữa.
“Ông Dư!”
Lúc này, cuối cùng vợ chồng Triệu Lôi cũng đã tới Hạnh Lâm đường. Con trai họ vẫn đang khóc, giọng cậu bé bị khàn.
Hùng Thái Liên lo lăng nói: “Ông Dư, ông hãy xem giúp con trai chúng tôi bị làm sao. Nó đã khóc gần ba tiếng đồng
“Để tôi xem sao.”
Dư Hồng Văn bước tới và kiểm tra thật cẩn thận cho cậu bé. Ông ấy ngạc nhiên nói: “Không thể nào, rõ ràng cơ thể của cậu bé không có vấn đề gì nhưng tại sao lại khóc nhiều như vậy? Cậu bé đã nói với hai người rằng không thoải mái ở chỗ nào chưa?”
Hùng Thái Liên lắc đầu nói: “Không có, thăng bé không nói gì cả. Thằng bé chỉ khóc, đó là lý do tại sao chúng tôi thấy lạ”
Dư Hồng Văn kiểm tra lại cho cậu bé một lần nữa nhưng. vẫn không phát hiện ra vấn đề gì.
Hùng Thái Liên nói: “Ông Dư, tôi không có ý xúc phạm ông nhưng tôi nghe nói ông có một người thầy là thần y. Ông có thể nhờ thầy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-vuong-va-bay-chi-gai-cuc-pham/3660485/chuong-256.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.