Chương trước
Chương sau
Tại biệt thự Lục Nhân.

Lạc Ly đã trở về võ minh rồi, cô chäc mẩm cũng chỉ ở nhà được có ba ngày, bởi vì công việc thực sự rất bận rộn, Lục Vân cũng cảm thấy rất tiếc về điều đó.

Bởi vì đến tận tới lúc cô rời đi rồi mà hản vẫn chưa cứu vãn lại được hình tượng vỡ vụn trong lòng của chị bảy, xem ra đợi sau này hẳn chỉ đành giành ra chút thời gian để đi tới căn cứ địa Võ Minh một chuyến để bổ túc cho cô một bài dài về hắn.

Cùng lúc đó, ở trong phòng.

Lục Vân đang giảng giải đầy đủ về mọi việc cơ bản của một tu luyện giả, đương nhiên những điều này cũng đều là những nội dung mà trước đó sư phụ đã từng nói cho hắn biết.

“Hệ thống tuần tự của tu luyện giả hoàn toàn khác so với tu võ giả, đẳng cấp đương nhiên cũng hoàn toàn khác biệt, cảnh giới tu luyện giả được phân thành chín cấp. Đó lần lượt là trúc cơ, kim đan, nguyên anh và cuối cùng là hóa thần...”

“Chỉ cần đạt tới cấp 5 thôi là có sức mạnh sánh ngang với trình độ Tông Sư Hóa Cảnh của tu võ giả, nhưng nguyên nhân là do lượng linh khí của thế giới trước kia quá là loãng cho nên muốn luyện khí đạt được tới cấp 5 thôi cũng là một chuyện khó như lên trời..."

Đây cũng chính là sự khó khăn mà trước mắt các tu luyện giả phải đối diện, và cũng chính là nguyên nhân chính khiến cho các tu luyện giả ngày càng ít đi, bởi điều kiện để trở thành một tu luyện giả thực sự quá khốc liệt.

Dựa theo những gì đạo sĩ sư phụ kia nói, thì tạm tính tới thời điểm hiện giờ, cũng chỉ có mấy người tu luyện giả đạt cảnh giới cao nhất là Kim Đan Kỳ mà thôi, hơn nữa họ cũng toàn mà mấy lão yêu quái cả trăm tuổi không bao giờ chịu ló mặt ra ngoài.

Lúc đó Lục Vân đã từng hỏi sư phụ mình là nếu như nói cấp cao nhất là Kim Đan Kỳ, vậy tại sao người lại có thể biết được những cảnh giới sau đó nữa, không phải người đã nói Kim Đan Kỳ là cảnh giới đỉnh cao nhất của tu luyện giả sao?

Sư phụ đạo sĩ lại làm ra vẻ thiên cơ không thể tiết lộ mà nói là đây là một bí mật, rồi bảo đợi sau này khi hẳn tu luyện được đến đó thì tự khắc sẽ biết.

Còn những huyền bí thâm sâu trong đó thì lão sư phụ đạo. sĩ chỉ cười cười mà không nói, chỉ nói là nếu hẳn đi được tới lúc đó thì mọi chuyện tự nhiên sẽ được sáng tỏ.

Cái vẻ thần bí của lão sư phụ cũng khiến hắn tò mò đến điên.

Ngay trong ngày hôm đó Lục Vân đã lôi toàn bộ những cuốn Đông Dương Quốc Họa mà lão sư phụ mình cất giấu kỹ lưỡng ra để tìm tòi, lần chơi ngu đó đã khiến hản bị đánh cho nhừ tử.


“Hừ không nói thì thôi, làm như người ta cần biết lắm ấy!”

Liễu Yên Nhi nghiêng đầu, trên mặt đầy sự tò mò ấm ức, Lục Vân nhìn thấy biểu cảm của cô như vậy thì rất buồn cười, bây giờ hẳn cũng được trải nghiệm sự thích thú của lão sư phụ đạo sĩ của mình rồi.

“Chị Yên Nhi à, lên giường nằm đi, em sẽ truyền lực bổ trợ cho chị tu luyện.”

Một lát sau đột nhiên Lục Vân lên tiếng nói. Nghe thấy vậy, Liễu Yên Nhi quả nhiên đã tháo xuống khuôn mặt đầy hậm hực kia, đôi mắt xinh đẹp léo lên vẻ tham lam:

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.