Chương trước
Chương sau
"Tiểu Lục Vân?

Lạc Ly vốn đang định làm gì đó nhưng khi nghe thấy vậy đột nhiên động tác dừng lại, cô giật mình nói rằng:

"Chị ba à, chị nói cậu này chính là tiểu Lục Vân sao?"

Liễu Yên Nhi đầy vẻ hãn học ai oán mà liếc Lục Vân một cái:

“Cái thăng nhóc không có lương tâm này ngoài tiểu Lục Vân ra thì còn ai vào đây? Đừng nói là em thực sự cho rằng hắn là bạn trai của chị đó nhé!”

Tiểu Lục Vân...

Lạc Ly nhìn chăm chăm từng góc cạnh khuôn mặt của Lục Vân một hồi, sự phẫn nộ trong ánh mắt trước đó dường. như dần tan biến, thay vào đó là đôi mắt nhòe đi vì nước mắt.

Phải rồi.

Giờ cô đã nhận ra Lục Vân của cô rồi.

Hóa ra người đàn ông này không phải lớn lên giống Lục Vân nhà mình, mà hẳn chính xác 100% là em trai Lục Vân của cô.

Và việc hẳn là Lục Vân cũng khiến cho mấy hành động ấm ớ của hẳn trước đó khi ở bên bờ sông Hoài trở nên dễ hiểu hơn.

Thì ra hắn vẫn luôn xoay cô như chong chóngchóng từ trước đến giờ!

Lạc Ly đầy bần thần mà phát hiện ra mọi chuyện trong muộn màng.

“Chị bảy à, nếu như em không phải là người em trai tiểu Lục Vân của chị thì sao dám to gan trêu đùa chị như vậy chứ, dù gì chị cũng thuộc hạng sư tử hà đông còn gì”

Lục Vân vừa cười vừa nói.

Bởi hẳn biết chị bảy của mình chính là minh chủ căn cứ võ minh khu vực Hoa Trung này, là một người cực kỳ uy phong lẫm liệt, khí thế hùng hổ như vậy chẳng phải là sư tử hà đông thì còn là gì?

Lục Vân muốn thể hiện sự ấm áp yêu thương của mình mà tính bước lên dành cho chị bảy của mình một cái ôm, thế nhưng một giây sau đó, chị bảy Lạc Ly đã thuần thục cầm lên nã thủ ấn hắn ngã xuống đất.

Anh bạn nhỏ Lục Vân lần này bị lơ là quá rồi, không nhanh nhẹn gì cải

“Là tiểu Lục Vân thì có thể muốn làm gì thì làm sao? Cậu là tiểu Lục Vân thì có thể tự nhiên khi dễ tôi sao? Cái tên ngáo. ngơ này nữal!”

Lạc Ly vừa cáu vừa đặt Lục Vân lên trên sàn kéo lê lết hắn lau nhà y như lúc nhỏ, tức giận nói, cuối cùng còn bồi thêm hai cái tát đôm đốp lên bụng của hản, hành động của cô thể hiện rõ khí thế của một người chị trong nhà.

Lục Vân không nói hết lời mà rằng:

“Chị bảy à, chị là con gái đó nha! Phải dè dặt một chút.”

“Hừ, đấy chẳng qua là bị em chọc tức thôi đó nhá...”

Lạc Ly lườm Lục Vân trắng cả mắt, nhưng ngay sau đó tự nhiên nhịn không được mà cười vui vẻ như không có chuyện gì vừa xảy ra, nụ cười của cô tươi rói y như một đóa hoa nở lúc ban xuân.

Cô rất vui khi mình vẫn có thể gặp lại được tiểu Lục Vân như lúc này.

Một lát sau, cô nhẹ nhàng dời sức nặng giáng lên bụng Lục Vân đi, đầy tò mò mà hỏi:

“Cơ mà, chị nói không phải chứ, Lục Vân à, mới

mười lăm năm không gặp thôi mà em lại có thể trở thành một tu luyện giả ư? Sao tự nhiên làm được vậy?”

Cô còn nhớ rất rõ cái cảnh tượng Lục Vân cưỡi trên con xe đạp cổ kia sau đó phóng từ trên trời xuống, cảnh đó thật sự quá đỗi phi lý mà lại ngầu đét.

Lục Vân khiêm tốn nói rằng: “Do ăn may thôi ấy mài!”

Liễu Yên Nhi ở một bên nghe cuộc đối thoại của hai người, cô bất giác đầy nghi hoặc hỏi:


Trước giờ Liễu Yên Nhi chỉ biết đúng một chuyện đó là Lục Vân nhà mình có một thân thủ không hề đơn giản, cùng lắm cũng chỉ tu võ giả gì đó, chứ ai mà ngờ được hắn lại là một tu luyện giả đâu.

(Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app metruyenhot.vn. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app metruyenhot.vn để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất).

Thảo nào cái tát của tiểu Lục Vân dành cho cô lại lạ như vậy, hóa ra là dùng chân khí để làm trò đùa bỡn, hại cô phải vội vàng đi tắm một phen.

Ánh mắt Liễu Yên Nhi bỗng đầy oán giận nhìn hắn.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.