Chương trước
Chương sau
“Thăng nhãi kia, còn chưa quỳ xuống và dập đầu xin lỗi Mã thiếu gia đi!"

Tên vệ sĩ còn chưa nói xong thì đã thấy một bóng đen vụt tới trước mặt. Sau đó hẳn ta bị đấm mạnh một phát vào quai hàm rồi ngã xuống đất.

Lục Vân đi tới bên cạnh cô gái và giơ tay tát thẳng vào mặt cô ta: “Vừa rồi cô bảo ai là tên khốn?”

“Anh...”

Cô gái không dám nói nữa mà chỉ nhìn chăm chăm Lục Vân với ánh mắt tức giận.

“Tên họ Lục kia, chäc hẳn anh đã nghe đến cái tên Mã Tam gia ở Giang Nam rồi đúng không?”

Đám người u DƯơng Minh Hạo đi tới với vẻ mặt hả hê, anh ta chỉ vào Mã Trạch rồi nói: “Vị Mã thiếu gia này chính là con trai của Mã Tam gia”

Bọn họ nhìn Lục Vân với vẻ đùa cợt, mong chờ được nhìn thấy sự hoảng sợ trên khuôn mặt hắn.

Tuy nhiên Lục Vân lại hỏi lại với vẻ nghỉ ngờ: “Mã Tam gia là ai? Ông ta mạnh lắm sao?”

Tất cả mọi người đều sửng sốt. Thăng nhãi này còn không biết Mã Tam gia là ai sao?

Chẳng trách hắn lại kiêu ngạo đến thế, ngay cả Mã Trạch cũng dám đánh.

Thẩm Tĩnh Nghi đi đến bên cạnh Lục Vân và giải thích cho hẳn: “Lục thần y, Mã Tam gia là Long vương ngầm của. Giang Nam. Ông ta là một võ giả nên giới hào môn chúng tôi đều phải nhìn mặt ông ta mà làm việc.”

“Là võ giả ư?”

Bỗng nhiên Lục Vân cảm thấy có chút hứng thú, hẳn quay đầu nhìn Mã Trạch rồi nói: “Mã Tam gia đúng không? Tôi cảm thấy rất hứng thú với ba của anh, anh dẫn tôi đi gặp ông ta được không?”

Lục Vân không thích để lại những mối họa ngầm. Nếu như hôm nay hắn không tới gặp Mã Tam gia thì e rằng sau này sẽ có phiền phức kéo đến tận cửa nên tốt hơn hết là phải giải quyết ngay. Vì thế, hản đưa ra đề nghị muốn tới gặp Mã

Tam gia.

Mã Trạch đã hồi phục sau cú đá vừa rồi và anh ta cũng biết rằng Lục Vân rất lợi hại. Ngay cả những vệ sĩ bên cạnh anh ta có hợp lại cũng có thể không phải là đối thủ của hẳn.

Nghe được những lời của Lục Vân, đương nhiên là anh ta nóng lóng muốn đưa hẳn tới gặp ba mình để ông dạy cho hẳn một bài học.

“Hừ, bây giờ biết sợ rồi sao? Không phải lúc nấy đánh người kiêu ngạo lắm hả?” Người phụ nữ vừa mới bị Lục Vân tát nói.

Theo cô ta, Lục Vân đề nghị tới gặp Mã Tam gia là để xin lỗi sau khi nghe nói Mã Tam gia là võ giả.

Lục Vân lại tát cô ta thêm một phát và bảo cô ta im lặng. Cô gái đau đớn che mặt, ánh mắt tràn ngập sự oán hận. “Mang hắn ta đi!”


“Là con gái của Diệp gia?”

Mã Trạch hơi sửng sốt nhưng sau đó tức giận nói: “Đừng có nói nhảm, đừng tưởng tao không biết Diệp Hướng Vinh chỉ có một đứa con trai đang học đại học. Mày muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân thì phải xem người đo là ai. Mã Trạch tao dễ bị lừa lắm sao?”

Mã Trạch hoàn toàn không để tâm tới lời nói của u Dương Minh Hạo. Sau khi nhìn chằm chằm một hồi, anh ta quay người rời đi.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app Truyenazz.vn. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app Truyenazz.vn để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.