Chương trước
Chương sau
Tất cả mọi người đều mang vẻ mặt lạnh nhạt, thậm chí là chán ghét, rõ ràng muốn hoàn toàn phân rõ ranh giới với cô ta.

Đây là sự vô tình của hào môn sao?

Giờ phút này cảm xúc trong lòng Cố An Kỳ chỉ có thể được hình dung băng từ thê lương và tuyệt vọng. Đặc biệt là chồng của cô ta - Trần Tử Ngang, đêm qua khi hai người chơi trên giường, Trần Tử Ngang còn nói sẽ dùng kỹ thuật miệng lưỡi của mình làm cô thích đến bay lên tận trời.

Ai ngờ không đến một ngày mà thái độ của anh ta đã thay đổi 180°, cứ như một người xa lạ.

Sự đả kích này còn nặng nề hơn những lời Lục Vân nói vừa rồi với cô ta.

"Ha ha ha, tất cả đều là một mình Cố An Kỳ này sai, chỉ có tôi mới là tên hề, ha..... Hức hức hức!"

Cố An Kỳ bi ai cười, cười rồi lại khóc, khóc rồi lại cười, cuối cùng không ai biết rốt cuộc cô đang khóc hay cười.

Cố An Kỳ đã điên rồi

Nhìn cô điên điên khùng khùng chạy ra khỏi Trần gia, Lục Vân chỉ thở dài.

Sớm biết như vậy thì sao lúc trước lại làm thết

"Hiện tại con tôi đã chết, Cố An Kỳ cũng điên rồi, các người vừa lòng rồi đúng không, còn ở lại nơi đây làm gì?" Trần Thái lạnh lùng nhìn quét qua đám người Nam Giang Vương,

nói với giọng khàn khàn.

Đám người Lôi Áo không lên tiếng, mà yên lặng đưa mắt nhìn về phía Lục Vân.

Giây lát sau, chỉ nghe Lục Vân lạnh nhạt mở miệng nói, "Món nợ hôm nay đã tính xong, nhưng Trần gia các người đã quên món nợ mười lắm năm trước sao?”

Nợ mười lắm năm trước?

Mọi người trong Trần gia cảm thấy khó hiểu

Lục Vân hít sâu một hơi và nói, "Ông không muốn cho tôi một lời giải thích về trận hoả hoạn ở viện mồ côi Dương Quang vào mười lăm năm trước sao? Trần Bình!"

Hản lập tức nhìn thẳng về phía Trần Bình.

Vốn dĩ Lục Vân chuẩn bị chờ đến đại thọ 60 của Trần Thái thì mới tính món nợ này với bọn họ, nhưng gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, có vẻ Trần gia đã gấp không chờ nổi muốn tìm đường chết, vậy Lục Vân chỉ có thể tính nợ trước mấy ngày.

Trần Bình bỗng nhiên run rẩy, hỏi, "Cậu và viện mồ côi Dương Quang... có quan hệ như thế nào?”


Trần Bình lập tức hoảng sợ quỳ xuống trước mặt Lục Vân, khẩn cầu, "Lục tiên sinh tha mạng, là tôi phóng hoả gây ra chuyện đó, nhưng không liên quan đến Trần gia, mong Lục. tiên sinh giơ cao đánh khẽ."

Ông ta căn bản không cần tranh cãi, bởi vì nếu Lục Vân hỏi ra vấn đề này thì chứng tỏ hắn đã nắm giữ chứng cứ, dù chối cãi thế nào cũng không có tác dụng

Huống chỉ, thủ đoạn của Lục Vân lợi hại như thế, phỏng. chừng sẽ có vô số cách làm ông ta nói ra chân tướng, chối cãi chỉ tăng nhanh tốc độ tử vong, chỉ bằng thẳng thắn thừa nhận, nói không chừng còn có thể giữ được mấy mạng của Trần gia.

"Chỉ đơn giản như vậy?" Lục Vân nhíu nhíu mày.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.