Chương trước
Chương sau
Sắc mặt Lục Vân vô cùng lạnh lùng, đã bước vào sân của Trần gia, mỗi một bước đi của hắn, dường như đều đem Trần gia bao phủ bởi một bóng đen đáng sợ.

"Quan tài chất đầy giấy tiền vàng mã, món quà lớn này, Trần gia các người có thích không?"

Lục Vân tức giận hét lên, chấn động cả đại viện Trần gia, khiến mọi người sợ đến mức không còn dũng khí để đối đầu.

Trần Bình run rẩy nói: "Lục tiên sinh, hình như giữa chúng ta có hiểu lầm gì đó."

"Hiểu lầm?"

Lục Vân lạnh lùng liếc nhìn ông ta: "Khi ông bôi nhọ tôi và chị Khuynh Thành, tại sao ông không nói đó là hiểu lầm đi?"

Trần Bình sững người. Nhìn Cố An Kỳ, trong ánh mắt lập tức tràn đầy vẻ tức giận.

Tất cả mọi chuyện đều do con tiện nhân này gây ra, đồ chết tiệt!

Lục Vân đi thẳng đến chỗ của Trần An, lạnh lùng nói: "Tôi nghe nói rằng, Trần An ông chính là vua của Giang Thành? Tôi nghe nói rằng Trần gia của các người muốn trở thành bá chủ của Giang Thành? Tôi cũng nghe nói rằng, Lục Vân tôi trong mắt Trần An ông, là một tên phế vật đúng không?”

Ba chữ tôi nghe nói, đã hù cho Trần An toát cả mồ hôi lạnh.

Từ lực đạo mà chiếc quan tài đỏ vừa rồi đánh vào người ông ta lúc nãy, ông ta có thể cảm nhận được sức mạnh của chàng trai trẻ trước mặt tuyệt đối vượt xa so với ông ta.

Từ lâu Trần An đã cảm thấy lo lắng trong lòng.

Lúc đầu ông ta nói những lời này là vì ông ta nghĩ rằng mình là võ giả duy nhất ở Giang Thành, ông ta cho rằng những người chống lưng cho Nam Giang Vương là sát thủ của Ám Ảnh Các.

Nhưng ông ta chưa bao giờ nghĩ rắng chàng trai trẻ trước mặt mình, mới thực sự là tồn tại đáng sợ nhất.

Chẳng trách lúc chiều, ông ta đánh Từ Quốc Bân đến như vậy, nhưng Từ Quốc Bân vẫn điên cuồng gào hét Trần gia sắp kết thúc rồi.

Hóa ra đây là lý do Từ Quốc Bân chắc chắn đến như vậy.

Đắc tội với một võ giả như vậy, coi như ngày tàn của Trần gia tới rồi.

Ngày tàn của Trần gia đến rồi!

"Lục tiên sinh... đây chỉ là hiểu lầm thôi." Trần An cố nén cơn đau trên người lại, nuốt một ngụm nước bọt.

Hiểu lầm sao?

Trong mắt Lục Vân tràn đầy sát khí, hản nắm lấy đầu của Trần An, đập mạnh xuống chiếc quan tài bằng gỗ lim.

Bùm!

"Có phải là hiểu lầm không?"

BinhI

"Có phải là hiểu lầm không?”

Trần An ngẩn cả người, thật sự không biết bản thân đã sai ở chỗ nào, là Cố An Kỳ bôi nhọ cậu, cậu không đi đánh cô ta, anh còn năm lấy tôi cái làm gì?

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.