An ủi xong cô bé, Lục Vân lại đứng dậy đối với người phụ nữ nói: "Cô với Tiểu Tiểu ở trong này đợi tôi, cho dù nghe thấy. gì cũng không được đi ra, hiểu chưa?"
Nói xong hắn liền chuyển một cái ghế đi ra ngoài phòng, đóng cửa lại.
Đợi đại khái chừng mười phút.
Xa xa có bốn người đàn ông như hung thần ác sát cầm theo ống sắt, khí thế hung hăng đi về phía này.
Dẫn đầu là chồng của người phụ nữ vừa nãy tên Chu Lượng.
Chu Lượng thấy Lục Vân ung dung ngồi trên ghế, lập tức lớn tiếng quát lên: “Tên khốn mày vân chưa đi à, gan cũng lớn đấy!"
Có một người đàng ông trán thấp đứng bên cạnh Chu Lượng đi tới trước mặt Lục Vân nói: "Là mày vừa đụng vào anh em bọn tao đúng không, mày nói đi, muốn giải quyết như thế nào?"
Lục Vân liếc hắn một cái: "Ông là ai?” “Tao?”
Người đàn ông trán thấp sửng sốt một chút, lập tức lên tiếng cười to nói: "Ha ha, mày là người mới tới đây đúng không, ngay cả lão tử là ai cũng không biết? Hiện tại mày nghe cho kỹ, lão tử tên là Ngưu Côn, người khác tôn kính tao đều gọi một tiếng Côn ca, nhớ kỹ chưa?”
Lục Vân läc đầu: "Không nhớ, nhưng tôi lại nhớ một cái tên là Ngưu Nhật Bỉ.
Ngưu Nhật Bỉ? *Chữ Côn Eš được tạo từ hai từH:Nhật vàk:Bỉ
Ngưu Côn sắc mặt nhất thời trầm xuống, mắng to nói: "Mẹ nó, tên chó má này, dám bất kính với tao, xem ra xương mày ngứa rồi!"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-vuong-va-bay-chi-gai-cuc-pham/3660342/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.