Chương trước
Chương sau
Người qua đường bình luận: Tuổi trẻ thật là tốt, thật đơn thuần.

Trở lại Tôn gia, xa xa đã nhìn thấy ba bóng hình, bám ở. trong tường viện nhìn ra bên ngoài, tựa hồ như đã chờ mong cái gì đó rất lâu rồi.

"Ba tên gian xảo này!"

Lục Vân lầm bầm một câu, thả Tôn Tiểu Sở xuống xe đạp, sau khi tạm biệt cô liền nhàn nhã đạp xe rời đi.

“Hắc hắc, cái kia...... Tiểu Sở à, con chơi với Lục tiên sinh thế nào rồi?”

Lục Vân vừa rời đi, ba người liền vội vã vọt ra ngoài, vây quanh Tôn Tiểu Sở hỏi không ngừng.

"Trên mặt cô cười không ngậm được mồm. Tôn Tiểu Sở khó được thẹn thùng nói: " Mọi người thật đáng ghét, con mới ở cùng Lục tiên sinh một buổi chiều mà

thôi, có thể thế nào được cơ chứ"

Thấy bộ dáng xấu hổ của cô, ba người nhất thời toát ra vẻ mặt cổ quái.

Đứa nhỏ điêu ngoa này, là đang...... thẹn thùng?

Hơn nữa nghe giọng nói ai oán của cô, dường như hận không thể phát triển xa hơn với Lục tiên sinh.

Nguy rồi, sắp xảy ra chuyện lớn rồi.

Tôn Cẩm Vinh nóng lòng hỏi: "Tiểu Sở, nói như vậy, con không ghét Lục tiên sinh sao?”

“Lục tiên sinh tốt như vậy, tại sao con phải ghét anh ấy? Mọi người thật kỳ lại”

“Chúng ta kỳ lạ?”

Ánh mắt ba người nhìn về phía Tôn Tiểu Sở càng thêm cổ quái.

Lúc ăn cơm trưa, người nào đó đâu phải thái độ này!

"Tôn Tiểu Sở tựa hồ hiểu được suy nghĩ của ba người, liếc bọn họ một cái nói: "Lục tiên sinh rõ ràng là một đạo trưởng

lợi hại, mọi người lại không nói trước cho con biết, hại con buổi trưa mất hết mặt mũi”

“Đạo trưởng?”

Ba người sửng sốt, tiếp theo liếc mắt nhìn nhau, trong ánh mắt tràn đầy kinh ngạc.

'Tôn Cẩm Vinh và Tôn Thiên Quý dường như đang hỏi, Lục tiên sinh không phải thần y sao, sao lại biến thành đạo. trưởng?

Còn Tôn Thiên Lỗi thì đang suy nghĩ, Lục tiên sinh không phải em vợ Vân Thiên Thần Quân sao, sao lại biến thành đạo. trưởng?

Mặc kệ nó, cái này không trọng yếu!

Quan trọng là, Tiểu Sở có hảo cảm với Lục tiên sinh, Lục tiên sinh lại không phản cảm với Tiểu Sở, vậy là đủ rồi.

'Tôn Cẩm Vinh vỗ một cái vào gáy Tôn Thiên Lỗi, cả giận nói: "Anh hỏi trực tiếp như vậy làm gì, không biết cháu gái tôi xấu hổ à!"

Sau khi ông ta trừng Tôn Thiên Lỗi một cái liên quay đầu cười ha hả hỏi Tôn Tiểu Sở: "Cháu gái ngoan, cháu và Lục tiên sinh... nắm tay chưa?"

Cha già thân yêu ơi, cha hỏi cũng không trọng tâm lắm đâu nha.

'Tôn Tiểu Sở gật căm nghiêm túc suy nghĩ một chút, bỗng nhiên nhớ tới cảnh Lục Vân giúp cô đuổi quỷ đồng, vì thế nói: "Lục tiên sinh có sờ con.” 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.