Chương trước
Chương sau
Cho nên dù cô yêu thương Tiểu Lục Vân như thế nào, giờ phút này cũng cảm thấy có chút thất vọng với hắn.

Biến mất mười lăm năm, sao trở về lại trở nên không đáng tin như vậy?

Thanh niên lập tức phản ứng lại, tức giận mắng: "Cắt chỉ, cắt của mẹ anh, rốt cuộc anh có biết chữa bệnh hay không?”

Người bệnh cũng tức giận đến cả người phát run: "Lang băm, lang băm, rốt cuộc tôi đắc tội cậu chỗ nào, sao cậu muốn hại tôi như vậy..."

Két!

Đúng lúc này, Lục Vân đột nhiên dùng tốc độ nhanh như tia sét, ấn vào khớp khuỷu tay của bệnh nhân một cái, trong nháy mắt đem nó đặt về vị trí cũ.

Người bệnh bởi vì đang ở trong phẫn nộ, cho nên ngay cả đau đớn cũng không có cảm giác được, cho đến lúc khớp xương trở lại vị trí cũ, hai cha con mới sửng sốt một chút.

“Hả? Vậy là được rồi?”

Hai cha con làm sao có thể còn không hiểu, vị bác sĩ trẻ tuổi này nói cắt bỏ chỉ, chỉ là để cho bọn họ dời đi sự chú ý, từ đó giảm bớt cảm giác đau đớn do định vị lại xương trở lại vị trí cũ mang đến mà thôi.

Trên thực tế cũng quả thật như thế, vừa rồi người bệnh chỉ lo phẫn nộ, căn bản ngay cả nửa điểm đau đớn cũng không có cảm giác được.

Lúc lấy lại tinh thần, cánh tay đã khôi phục như thường.

“Bác sĩ, tôi cảm thấy thủ pháp của anh mạnh hơn bác sĩ Lý, sau này tôi đến Hạnh Lâm Đường chữa bệnh sẽ tìm anh, người khác tôi cũng không cần”

Hai cha con giao tiền khám bệnh xong, lại hỏi tên Lục Vân, sau đó mới mang ơn rời đi.

Trong đôi mắt đẹp của Lâm Thanh Đàn đã sớm nhìn Lục Vân liên tục.

"Tiểu Lục Vân, hóa ra cậu thật sự là bác sĩ xương khớp nha, thi chứng chỉ hành nghề khi nào đấy?”

Lâm Thanh Đàn là một bác sĩ chuyên nghiệp, biết thủ đoạn trị liệu vừa rồi của Lục Vân cao minh đến mức nào, đừng thấy chỉ là một kích một ấn, nhưng phương pháp trong đó lại rất huyền diệu.

Phương pháp di chuyển cảm xúc, cốt lõi chính là bất ngờ, điều này trong chữa bệnh cũng không hiếm thấy, giống như lúc bác sĩ nha khoa nhổ răng, đã nói đếm tới ba, kết quả lại rút ra khi đếm tới một, đều là vì dời đi lực chú ý của người bệnh.

Nhưng vết thương ở xương thì khác. Khi bác sĩ điều trị vết thương ở xương, cần phải thông qua thủ pháp sờ xương trước, sau khi xác nhận phương hướng

phục hồi, mới bắt đầu dùng sức.

Trong quá trình này, bệnh nhân đang ở trong tình trạng căng thẳng và đau đớn cao độ, đôi khi phải vật lộn dữ dội.

Mà Lục Vân từ sờ xương đến phục vị, chỉ dùng không đến nửa phút thời gian, trong lúc đó người bệnh vẫn đang trạng thái bị động, cái này cần năng lực dự đoán cực kì chuẩn, không có cái mấy chục năm kinh nghiệm thì sẽ không làm được.

Lâm Thanh Đàn kinh ngạc chính là, Tiểu Lục Vân hôm nay mới hơn hai mươi tuổi, từ khi nào luyện ra thủ pháp như vậy?

Nhưng đối mặt với vấn đề của chị hai, Lục Vân vừa cười vừa nói: "Em chưa có thi cũng không có băng.”

“Cái gì? Cậu không có bằng?”


Nhiều năm như vậy không gặp Tiểu Lục Vân, khẳng định phải tốn nhiều thời gian ở bên hẳn.

Chỉ thấy Lâm Thanh Đàn cởi áo blouse trắng, lộ ra một chiếc áo sơ mi in hoa màu tím không tay bên trong, vạt áo buộc vào trong váy cao eo màu hạnh, phác họa ra một đường cong kinh người.

Lục Vân nhịn không được nói: "Chị hai, đi hai bước xem xem'!

“Có chuyện gì vậy?”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.