Chương trước
Chương sau
Chương 1111

Linh hồn Lục Vân cũng run rẩy.

Hồn Trường Thánh này không hổ là kẻ đứng đầu tứ đại Hồn Vương, cảm giác đè ép cực kì kinh khủng.

Liễu Yên Nhi thì đau đầu muốn nứt ra.

Cảm giác chấn động từ sâu trong linh hồn thực sự khó mà chống đỡ nổi.

May mắn ý niệm của Lục Vân cũng coi như chắc chắn, có thể giúp Liễu Yên Nhi đỡ một phần ảnh hưởng, hơn nữa trên người Liễu Yên Nhi có pháp trận Ý Niệm, có thể giảm bớt chút đau đớn cho cô ấy.

Đùng!

Lúc này, cuộc chiến giữa hai Hồn Vương đã nổ ra!

Hồn Trường Thánh thuần túy dùng hồn lực của bản thể để chiến đấu.

Còn Hồn Vô Cực thì điều khiển cơ thể của Tiêu Vô Hải, chân khí sôi sục, cùng với hồn lực của nó đan xen vào nhau, bộc phát ra lực lượng không hề tầm thường.

“Đùng đùng!”

Hồn lực điên cuồng tàn sát bừa bãi, trong nháy mắt, cả tòa ngục giam Long Hồn toàn là sương đen, dường như cả thế giới đều bị rối loạn.

Cai ngục ở ngục giam Long Hồn cách gần đó lập tức xuất huyết mà chết, cách xa hơn thì không dám tiến lên, cũng không biết bên trong có chuyện gì.

Đây là công kích từ tận sâu trong linh hồn, người bình thường không biết nên phòng ngự thế nào, một khi bị ảnh hưởng sẽ hồn phi phách tán.

“Hồn Vô Cực, hơn hai mươi năm qua rồi, không ngờ ngươi vẫn vô dụng như thế!”

Hồn Trường Thánh bá đạo kinh người, một tiếng rống đầy khinh miệt vang lên, không hề do dự mà đánh thẳng vào Hồn Vô Cực.

Theo tiếng rống này của nó, hồn lực càng dao động kịch liệt hơn, làn sương đen như hạt nhân nổ mạnh, bắn ra bốn phía trong ngục giam, khiến ngục giam Long Hồn vốn chẳng có ánh mặt trời càng tối hơn.

Cơ thể Hồn Vô Cực run lên, sắc mặt tái nhợt đi một chút, tương phản với sương đen xung quanh.

Hơn hai mươi năm qua, Hồn Trường Thánh bị giam trong ngục giam, hồn lực bị tiêu hao nhưng vẫn chiếm thế thượng phong, có thể thấy năm đó nó mạnh tới mức nào.

Cùng là Hồn Vương nhưng có lẽ hai người như Hồn Vô Cực cũng không phải đối thủ của Hồn Trường Thánh.

Khó trách trong lời nói của Hồn Trường Thánh luôn đầy vẻ khinh thường Hồn Vô Cực.

Rầm rầm đùng!

Hồn Trường Thánh liên tục ra tay, không hề dừng lại chút nào, ép Hồn Vô Cực luôn phải lùi về phía sau, dường như muốn trả hết thống khổ hơn hai mươi năm qua nó phải chịu lên người Hồn Vô Cực.

Thử nghĩ xem, rõ ràng hồn lực mạnh hơn đối phương rất nhiều nhưng lại bị ràng buộc ở một nơi mục nát, lực lượng không sử dụng được, uất hận tới mức nào chứ!

Hồn Trường Thánh nín nhịn hơn hai mươi năm, vào lúc được cởi bỏ ràng buộc, đã hoàn toàn bộc phát ra.

Muốn điên bao nhiêu thì điên bấy nhiêu!

“Hồn Nghiệp!”

Sắc mặt Hồn Vô Cực cực kì tệ, chắc chắn là không ngờ hơn hai mươi năm qua đi rồi mà hồn lực của Hồn Trường Thánh vẫn kinh khủng như vậy, vội vàng quay đầu gào lên với Hồn Nghiệp.

Hồn Nghiệp biết rõ dụng ý của Hồn Vô Cực khi gọi tên nó, nhưng nó không hề do dự mà bước lên trước, gia nhập cuộc chiến.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.