Chương trước
Chương sau
Chương 1074

Điều Lục Vân có thể làm chính là cố gắng bù đắp.

“Chị hai, chị dưỡng thương cho khoẻ trước đi rồi lại đến lĩnh ngộ tâm pháp đi, mặc kệ cần thời gian bao lâu thì em cũng đi với chị.”

Lâm Thanh Đàn trầm mặc một chút rồi lắc đầu nói: “Yên tâm đi em trai, một mình chị ở lại nơi này là được, chị cả họ đang chờ em trở về!”

Cô cũng không biết mình cần thời gian bao nhiêu mới lĩnh ngộ xong tâm pháp Thanh Đế, không có khả năng để Tiểu Lục Vân lãng phí thời gian ở đây với mình.

Từ trước đến nay Lâm Thanh Đàn luôn khéo hiểu lòng người như thế.

Lục Vân há to miệng muốn nói gì đó, Lâm Thanh Đàn lại mở miệng chặn lời hắn: “Được rồi, chị biết em muốn nói cái gì, chị cũng không phải con nít nên không cần em ở đây chung đâu.”

“Hơn nữa em không ở nơi này thì chị càng có thể ổn định tâm trí, tránh mỗi ngày cứ…”

Mặt Lâm Thanh Đàn hơi đỏ lên, không tiếp tục nói nữa.

Lục Vân lại sốt ruột mà hỏi: “Tránh mỗi ngày thế nào? Chị Thanh Đàn, chị không biết nói chuyện chỉ nói một nửa là chuyện rất thất đức sao?”

Lâm Thanh Đàn oán hận lườm hắn một cái rồi nói: “Tránh mỗi ngày chị cứ muốn gặp mặt em, giờ em hài lòng chưa?”

“Hắc hắc, hài lòng hài lòng, chị hai ôm một cái đi.”

Lục Vân cười tiến lên, giơ một tay ôm lấy thân thể mềm mại nở nang của Lâm Thanh Đàn vào ngực, nhịn không được sợ hãi thán phục, thật là quá tuyệt diệu, bình thường lúc mua nội y chắc phải tìm thật lâu đúng không?

Không ổn!

Về sau dáng người của chị Thanh Đàn sẽ trở thành vướng víu, tựa như Sở Dao nói ấy, đoán chừng bên dưới sẽ bị kẹp lại.

Mộc Bình: “…”

Thức ăn cho chó này thật sự là ăn không hiểu nổi.

Hai người tách ra.

Mộc Bình nói: “Lục tiền bối yên tâm, tôi sẽ chiếu cố tốt cô Lâm giúp anh.”

“Làm phiền.”

Lục Vân khẽ gật đầu, sau đó lại nhìn về phía Lâm Thanh Đàn: “Chị hai, nếu chị chịu tủi nhục gì ở Đan Dương Tông thì chỉ cần kêu gọi em thông qua phù bình an, em lập tức chạy tới.”

Nghe thấy câu này, trên trán Mộc Bình lập tức ứa mồ hôi lạnh.

Có Sát Thần là anh thì chúng tôi nào dám để cô Lâm chịu chút tủi nhục nào!

“Anh Lục…” Lúc này Cốc Thanh Sơn bỗng đi đến, thân thiết cười nói: “Anh Lục, Lữ Khinh Nga của Vân Sơn Thư Viện thỉnh cầu gặp anh một lần.”

“Không gặp.” Lục Vân quả quyết từ chối.

Hắn không có chút thiện cảm nào với người đàn bà kia, nhưng sau đó ánh mắt lại sáng lên, tiến đến bên tai Lâm Thanh Đàn nói một câu thì thầm, một giây sau chỉ thấy Lâm Thanh Đàn bỗng trợn to đôi mắt.

“Thật sao?”

Cô không thể tin được lại có người giống Vương Băng Ngưng như đúc.

Lục Vân cười gật đầu nói: “Đảm bảo, cho nên nếu chị có cơ hội nhìn thấy cô ấy thì nhất định không được cảm thấy kinh ngạc, còn nữa, tạm thời đừng để họ biết sự tồn tại của chị tư.”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.