Chương trước
Chương sau
Chương 1042

Mặc dù thân phận của Lưu Lão rất tôn quý, nhưng không phải loại người không nói lý, không có khả năng dung túng đệ tử chân truyền của mình làm ra chuyện bại hoại thanh danh của Đan Dương Tông.

Lục Vân thấy Vu trưởng lão chuẩn bị động thủ thì vẻ mặt trở nên nghiền ngẫm, vừa cười vừa nói: “Vậy ông cảm thấy tôi nên trả giá gì?”

“Rất nhanh cậu sẽ biết!”

Vu trưởng lão hừ lạnh một tiếng rồi bỗng ra tay, nhưng vào lúc này lại có một giọng nói vang lên: “Vu trưởng lão, chờ một chút…”

Hả?

Vu trưởng lão nhướng mày, tạm thời thu tay lại rồi nghi ngờ nhìn về phía Mộc Bình vội vàng chạy tới, hỏi: “Mộc trưởng lão, vì sao bà ngăn cản tôi ra tay?”

Vừa rồi trùng hợp Mộc Bình đi ngang qua cách đó không xa, nghe thấy động tĩnh ở nơi này nên nhìn thoáng qua, nhìn một cái thì lập tức giật nảy mình.

Khá lắm, vị Vu trưởng lão quản lý kỷ luật này lại xung đột với Lục Vân!

Bà ta vội vàng chạy tới.

Mộc Bình cũng không rõ vừa rồi xảy ra chuyện gì, dù sao tuyệt đối không thể để Vu trưởng lão ra tay, bởi vì dù ông ta động thủ cũng không phải đối thủ của Lục Vân.

“Ông không thể động vào người này.” Mộc Bình nói.

“Vì sao không thể?” Vu trưởng lão mày nhíu chặt mày lại.

“Cái này. . .”

Mộc Bình nhất thời không biết nên giải thích thế nào, Tông Chủ đã thông báo phải giữ bí mật thân phận của Lục Vân nên bà ta cũng không tiện tiết lộ.

Nhất là còn có người của Vân Sơn Thư Viện ở đây.

Vu trưởng lão lại tự tưởng tượng rồi trầm giọng nói: “Chẳng lẽ cậu ta thật sự là đệ tử chân truyền của Lưu Lão, nhưng dù là thật cũng không nên vô pháp vô thiên như thế.”

Mạc Thanh Uyển vẫn chờ ông ta đưa ra một câu trả lời, nếu không làm gì thì về sau truyền ra ngoài thanh danh của Đan Dương Tông biết để đâu?

Dung túng đệ tử trong môn phái xúc phạm cô?

Nhất định sẽ mang tiếng xấu đầy mình.

Trương Vận tức giận bất bình, không kịp chờ đợi mà kể lại những tội ác vừa rồi của Lục Vân: “Mộc trưởng lão, bà không biết vừa rồi thằng ranh này quá đáng đến mức nào…”

Sau khi nghe xong, tâm tình Mộc Bình trở nên rất phức tạp.

Thì ra họ mâu thuẫn vì nguyên nhân này.

Hơn nữa người thừa kế ý chí của Thanh Đế thật sự quá to gan, nhưng vừa nghĩ tới tính cách bá đạo của Lục Vân, Mộc Bình lại cảm thấy rất hợp lý.

Lúc trước Lục Vân không chớp mắt lấy một cái đã giết bọn người Ông Lão Quỷ và Công Tử Vũ.

Cực kỳ bá đạo!

Cho nên bắt một cô gái qua rồi đánh mông đã sao chứ?

Những tông môn trong Côn Luân mà không dựa vào đại trận hộ sơn thì thật sự không làm gì được Lục Vân.

Mộc Bình trầm mặc một hồi rồi nói: “Mặc dù tôi sẽ làm cô gái đến từ Vân Sơn Thư Viện này cảm thấy không thoải mái, nhưng tôi vẫn muốn nói là chúng tôi không có quyền trừng phạt Lục Vân.”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.