Chương trước
Chương sau
Chương 1007

Bá đạo cũng chia thành hai loại, một loại là nói đạo lý, một loại là không nói đạo lý.

Lục Vân thuộc về loại đầu tiên.

Hắn cho Công Tử Vũ hai loại lựa chọn, nếu Công Tử Vũ chọn chết thì Lục Vân đương nhiên sẽ giữ chữ tín, không có chuyện Công Tử Vũ muốn chết mà Lục Vân lại không cho, vậy không phù hợp nguyên tắc.

Cho nên Lục Vân yên tâm thoải mái mà nhận lấy cái mạng của Công Tử Vũ.

Bọn người Mộc Bình đã sớm bị dọa sợ, nhìn thấy Lục Vân đi về hướng mình, Mộc Bình lập tức hoảng sợ lắc đầu nói: “Tiền bối… Tha mạng!”

Công Tử Vũ nói gã không ngưng luyện ra tinh huyết là nói láo, nhưng Mộc Bình thật sự không có, nếu không cũng không cần dựa vào nuốt đan dược cấm kỵ để lập tức gia tăng tu vi.

Nói cách khác, hai lựa chọn lúc nãy Lục Vân cho Công Tử Vũ đều không áp dụng được cho đám người Mộc Bình.

Họ chỉ có con đường chết mà thôi.

“Tôi nói tôi không phải tu ma giả, các người tin hay không?” Lục Vân lạnh nhạt liếc nhìn đám người Mộc Bình, lại hỏi ra vấn đề này.

“Tin tin tin!” Mộc Bình vội vàng gật đầu như giã tỏi: “Tiền bối ngài là một vị kiếm tu thực lực cao thâm, căn bản không phải tu ma giả, trước đó là tôi nói xấu ngài.”

Lời này của bà ta là chân thành, một là do quá sợ hãi, hai là vì kiếm ý thuần chính lúc nãy làm bà ta không thể phỏng đoán được thân phận của Lục Vân.

Nếu Lục Vân nói mình không phải tu ma giả thì chính là không phải!

Mộc Bình còn có thể làm sao, chỉ có thể thuận theo ý hắn.

Nhưng làm Mộc Bình không ngờ là Lục Vân lại lộ ra nụ cười cao thâm khó dò, lắc đầu nói: “Tôi không tin bà tin.”

Tôi không tin bà tin?

Mộc Bình sững sờ, sao lại thành chơi chữ thế này?

Mộc Bình đột nhiên cảm giác được một luồng sát ý lạnh buốt, trong lòng run lên bần bật, bà ta mới hiểu tin hay không căn bản không quan trọng, quan trọng là Lục Vân muốn giết người diệt khẩu.

Cả Kim Đan Kỳ cũng chết trong tay Lục Vân, hắn muốn giết bọn họ chẳng phải đơn giản như đồ tể giết heo dê sao?

Mộc Bình lập tức hoảng hồn, bỗng nhìn thoáng qua Lâm Thanh Đàn cách đó không xa, lập tức nghĩ ra ý tưởng mà nói: “Tiền bối tha cho tôi một mạng, tôi biết thân thể cô gái kia đã xảy ra chuyện gì.”

Bà ta có thể nhìn ra Lục Vân rất xem trọng Lâm Thanh Đàn, vừa rồi mặc kệ giao đấu với ai thì hắn cũng bảo đảm an toàn cho Lâm Thanh Đàn trước.

Cho nên Mộc Bình thông minh mà lấy Lâm Thanh Đàn ra làm điều kiện đàm phán.

Quả nhiên Lục Vân đã thu sát ý lại mà nói: “Nói những gì bà biết cho tôi nghe.”

“Nếu tôi nói cậu sẽ tha mạng của tôi sao?” Mộc Bình khẩn trương hỏi.

Lục Vân ngẫm nghĩ rồi gật đầu nói: “Có thể tha cho các người một mạng, điều kiện tiên quyết là tin tức của bà nhất định phải chính xác.”

“Tuyệt đối chính xác, Đan Dương Tông chúng tôi hiểu rất rõ Thanh Đế Huyền Hỏa đỉnh…”

Mộc Bình nói một câu, nhưng rất nhanh đã trầm mặc, bà ta đang châm chước xem sau khi mình nói ra tình trạng của Lâm Thanh Đàn thì Lục Vân có bỏ qua cho họ thật không.

Sao Lục Vân lại không biết lo lắng của bà ta, hắn hừ lạnh một tiếng và nói: “Tôi đã nói tôi không phải tu ma giả, đã hứa với bà thì chắc chắn sẽ không nuốt lời, huống chi —— ”

Khí tức trên người Lục Vân đột nhiên lạnh lẽo.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.