Chương trước
Chương sau
Chương 1004

Giọng nói của Lục Vân vang lên, vừa chuẩn bị ra tay thì đột nhiên lại có một khí tức vô cùng kinh khủng che khuất bầu trời hạ xuống, làm tất cả mọi người đều chấn động.

“Chú Bình, cứu tôi!” Nhưng khi Công Tử Vũ cảm nhận được khí tức này thì lại vô cùng kích động rống lớn một tiếng, liều mạng lao về hướng người tới.

Lục Vân không đuổi theo mà chỉ bình tĩnh nhìn người đàn ông trung niên chậm rãi đi tới.

“Người trẻ tuổi, mặc kệ cậu là tu luyện giả hay tu ma giả thì tôi cũng chẳng muốn xen vào việc của người khác, nhưng cậu không nên dồn người ta vào đường cùng như vậy.” Người đàn ông trung niên vừa đánh giá Lục Vân vừa lắc đầu nói.

Lục Vân lại cười: “Ông lại là thứ chó má gì đây?”

Người đàn ông trung niên chậm rãi nói: “Tôi là ai không quan trọng, tôi chỉ là một người hầu phụng mệnh bảo vệ công tử mà thôi.”

Nghe thấy lời này, Công Tử Vũ lập tức không vui: “Chú Bình, chú luôn âm thầm bảo hộ tôi thì vì sao không sớm hiện thân, hại tôi tổn thất ba giọt tinh huyết uổng phí.”

Người đàn ông trung niên lắc đầu nói: “Thật có lỗi thưa công tử, gia chủ nói không thể để ngài sinh ra tâm lý ỷ lại. Kỳ thật từ khi ngài rời khỏi Vân Sơn Thư Viện thì tôi đã lặng lẽ đi theo ngài, nếu như không phải tu ma giả này đuổi giết đến cùng thì tôi cũng không tuỳ tiện ra tay.”

Trong lòng Công Tử Vũ không thoải mái, nhưng cũng chỉ có thể như thế, gã thù hận mà nói: “Vậy đừng nói nhảm nữa, tranh thủ làm thịt tu ma giả này giúp tôi đi!”

Hiện tại gã đã hận Lục Vân đến tận xương.

Ba giọt tinh huyết giữ mạng đã bị lãng phí, thật đau lòng.

Bây giờ chỉ có giết Lục Vân thì gã mới trút ra được buồn bực trong lòng.

Người đàn ông trung niên gật đầu nói: “Công tử yên tâm, nếu tôi đã hiện thân thì tất nhiên sẽ không ngồi yên không để ý đến, tôi lập tức đưa cái đầu trên cổ tu ma giả này tới trước mặt ngài.”

Người đàn ông trung niên cực kỳ tự tin, trong nháy mắt tiếng nói vừa dứt thì sát ý nồng đậm đã khóa chặt lên người Lục Vân, chỉ có ánh mắt sắc bén kia cũng đã tạo thành lực uy hiếp khủng khiếp.

Chí ít đối với mọi người trong Đan Dương Tông thì lực uy hiếp này cực lớn.

Bởi vì tu vi của người đàn ông trung niên này chính là Kim Đan Kỳ.

Rất mạnh rất khủng bố.

Là người đủ khả năng quét ngang bọn họ.

Lục Vân lại rất bình tĩnh, vừa cười vừa nói: “Đừng nói ông chỉ là một tu luyện giả Kim Đan Kỳ sơ kỳ, mà cho dù là lão yêu quái Kim Đan Kỳ đại viên mãn thì tôi cũng không sợ.”

Ngông cuồng!

Vô tri!

Đây là đánh giá lúc này của mọi người đối với Lục Vân.

Từ khi Giới Hành Sơn đóng lại thì tu luyện giả có tu vi cao nhất trên thế giới hiện tại là Kim Đan Kỳ đại viên mãn, thuộc về chiến lực đỉnh cao của thế giới.

Lục Vân nói hắn không sợ cả Kim Đan Kỳ đại viên mãn thì không phải vô tri là gì?

Quả thực là vô tri đến mức buồn cười!

Người đàn ông trung niên cười nhạo nói: “Đã sớm nghe nói tu ma giả vạn pháp tùy tâm, làm việc không theo phép tắc, hôm nay gặp mặt quả nhiên là danh bất hư truyền.”

Tu ma giả đều là lũ điên, họ điên cuồng đến cực điểm, bằng không cũng không có khả năng nói ra những lời vô tri không biết sợ như vậy.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.