Chương trước
Chương sau
Chương 941

Long Tề cười lạnh và nói: “Lâm hộ pháp uy vũ! Thằng ranh này liên tục nói ngông nói càn, không biết kính sợ ai cả, hắn đã sớm đáng chết, Lâm hộ pháp đang vì dân trừ hại!”

A?

Long Tề đang cố gắng nịnh nọt Lâm Chấn Nghiệp thì đột nhiên nhướng mày, cảm thấy thân thể mình trở nên rất nhẹ.

Cúi đầu nhìn lại, ông ta phát hiện hai chân mình đã rời khỏi mặt đất, thân thể lơ lửng một cách quỷ dị.

Long Tề lập tức sợ hãi.

Tại sao lại như vậy?

Lâm Chấn Nghiệp vốn chuẩn bị đánh chết Lục Vân ngay tại chỗ thì nghe thấy tiếng kinh hô của Long Tề nên liếc nhìn qua rồi lập tức sửng sốt.

Những người ở đây cũng tập trung nhìn về hướng Long Tề.

Kinh ngạc!

Không hiểu!

Sao ông ta đột nhiên lơ lửng như vậy?

Đây không phải hiệu quả lơ lửng có thể đạt được khi Long Tề tự phóng ra nội kình, mà giống như bị người ta xách lên hơn.

Ai có bản lĩnh như vậy chứ?

Trừ Trịnh Dương, Long Diệc Tuyết ra thì những người khác đều sợ hãi, nghi hoặc không hiểu.

Lúc này, Lục Vân chậm rãi mở miệng: “Lâm Chấn Nghiệp, ông không hiếu kỳ một Hoành Luyện tông sư như tôi làm sao giết chết con của ông là Lâm Kiến sao? Ông không hiếu kỳ vì sao Ngô Thụy không ngăn được tôi sao?”

Ngô Thụy – Người phụ trách sân Tây Phong Liệp Lang, tu vi là Tôn Giả Cảnh trung kỳ.

Lục Vân có thể nói ra câu này chứng tỏ hắn đã giao thủ với Ngô Thụy, hơn nữa nghe ra được hình như Ngô Thụy còn thua trong tay hắn.

Trong lòng mọi người run lên.

Lâm Chấn Nghiệp cũng run lên bần bật, ánh mắt vốn tràn ngập sát ý đột nhiên phóng ra vẻ không thể tin được.

Lúc nãy ông ta hoàn toàn không nghĩ đến vấn đề này, Trịnh Dương cũng không nhắc nhở ông.

Lâm Chấn Nghiệp chỉ biết con của mình bị Lục Vân giết chết, ông ta còn tưởng rằng khi Lục Vân ra tay thì Ngô Thụy không có ở hiện trường.

Hiện tại xem ra rõ ràng không phải.

Sâu trong nội tâm Lâm Chấn Nghiệp đột nhiên sinh ra một linh cảm không lành.

Cực kỳ cực kỳ mãnh liệt!

Đúng lúc này, khóe môi Lục Vân bỗng nhếch lên một nụ cười rất cạn, nói: “Tôi biết ông rất ngờ vực, tôi biết phần lớn những người ở đây cũng thấy khó hiểu.”

Hắn dừng lại một chút.

Giây lát sau, hắn tiếp tục nói: “Vậy tôi biểu thị lần nữa cho các người làm sao tôi giết chết Lâm Kiến dưới mí mắt của Ngô Thụy nhé.”

Tiếng nói vừa dứt, Lục Vân đột nhiên dời mắt về hướng Long Tề đang lơ lửng, hai tay đang chắp sau lưng hơi khép lại, khẽ phun ra một chữ: “Chết!”

Răng rắc!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.