Chương trước
Chương sau
Chương 922

Trịnh Dương là giáo viên nên Long Diệc Tuyết không dám không nghe, nhưng cô vẫn hơi lo lắng, thế là báo tin này cho Lục Vân.

Lục Vân nghe xong thì vừa cười vừa nói: “Tôi cảm thấy lời Trịnh Dương nói cũng có đạo lý nhất định, đi trải nghiệm một chút cũng không sao, tôi tin bọn họ sẽ làm tốt biện pháp bảo hộ.”

Long Diệc Tuyết rất rối rắm, cứ cảm thấy chuyện này không đơn giản như thế.

Lúc này Long Tề cũng bày ra dáng vẻ rất lo lắng mà nói: “Tôi vẫn không yên tâm về cháu Diệc Tuyết lắm, nếu như có Lục tiên sinh đi cùng thì sẽ tốt hơn nhiều!”

Ông ta cảm khái mà nói một câu.

Long Diệc Tuyết lập tức dao động, mong đợi nhìn về phía Lục Vân, đương nhiên hi vọng hắn đi cùng cô.

Trịnh Dương không cho cô cảm giác an toàn, nhưng Lục Vân thì có.

Lục Vân mang đầy thâm ý mà liếc nhìn Trịnh Dương, sau đó dời mắt đi rồi gật đầu và nói: “Tôi đi cùng cũng không phải vấn đề gì lớn, dù sao cũng rảnh rỗi.”

“Anh vào được không nhỉ?” Long Diệc Tuyết lo lắng hỏi.

Sân Tây Phong Liệp Lang không giống những bãi săn giao tiền là được vào, chỉ có người của Võ Minh và Học Viện Võ Đạomới có tư cách tiến vào, Lục Vân vừa không phải thành viên Võ Minh mà cũng không phải học viên Học Viện, sợ là không dễ vào được.

Lục Vân nói: “Đi xem thử đi, thực sự không được thì tôi sẽ chờ cô ở cửa.”

Sau khi hạ quyết tâm, Lục Vân đi theo Long Diệc Tuyết rời khỏi nhà họ Long, cùng nhau đi đến lối vào sân Tây Phong Liệp Lang.

Trịnh Dương đã chờ đợi ở đây khá lâu.

Trông thấy Lục Vân cùng đi qua, hắn ta cũng không cảm thấy bất ngờ gì lắm, mà chỉ hỏi Long Diệc Tuyết: “Tôi cho cô thời gian nửa ngày để chuẩn bị, đã sẵn sàng tiến vào sân Liệp Lang chưa?”

Long Diệc Tuyết gật đầu.

Trịnh Dương tiếp tục nói: “Sau khi tiến vào tôi sẽ ở bên cạnh chỉ đạo cô, cho nên không cần quá lo lắng, nếu cảm thấy mình không chịu nổi thì cứ lên tiếng, tôi sẽ cứu cô.”

Sau khi cho Long Diệc Tuyết một liều thuốc an thần thì Trịnh Dương ra hiệu cho thủ vệ của sân Liệp Lang mở cửa sắt ra.

Long Diệc Tuyết do dự hỏi: “Trịnh lão sư, có thể để Lục tiên sinh đi theo giúp tôi không?”

So với Trịnh Dương, cô càng hi vọng người đi theo cô chính là Lục Vân.

Trịnh Dương liếc nhìn Lục Vân, lộ vẻ khó xử: “Cái này tôi không làm chủ được, tôi chỉ là một giáo viên mà thôi, chỉ có thể phụ trách học sinh của mình.”

“Nếu cô Long muốn anh Lục đi cùng thì vào chung đi, dù sao cũng không phải chuyện gì to tát.”

Trịnh Dương vừa dứt lời thì tiếng nói của Lâm Kiến đột nhiên vang lên ở phía xa.

Vị công tử nhà họ Lâm này vẫn mang theo nụ cười ấm áp như hôm qua, chậm rãi đi về hướng bên này: “Tôi cũng chuẩn bị đi vào luyện tập, gặp mọi người cũng trùng hợp thật.”

Trùng hợp?

Lục Vân nghiền ngẫm cười cười.

Chỉ sợ không phải trùng hợp, mà là cố ý dàn xếp thôi.

Long Diệc Tuyết còn chưa hoàn thành huấn luyện cơ sở mà đã bị Trịnh Dương gọi tới đây tiến hành thực chiến, lại vừa vặn gặp Lâm Kiến tới đây luyện tập, có chuyện trùng hợp như vậy sao.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.