Chương trước
Chương sau
Chương 917

Lúc này giọng nói của Trịnh Dương lại vang lên ở phía sau, vẻ mặt rất nghiêm khắc.

Khi thấy rõ dáng vẻ của Lục Vân, khóe miệng hắn ta bỗng lộ ra một tia mỉa mai: “Tôi tưởng là ai, hóa ra là con rùa tông sư.”

Hiện tại Lục Vân là danh nhân.

Nhất là sau trận chiến lần trước với Uông Húc đã thể hiện rõ cái gì gọi là mai rùa đen vạn năm.

Vậy cũng thôi đi.

Hoành Luyện tông sư luôn bị các Hóa Cảnh tông sư khinh bỉ, ngặt nổi Lục Vân này không coi đó là sỉ nhục mà còn rất tự hào, thật là hiếm thấy.

Trịnh Dương chính là dạng Hóa Cảnh tông sư như vậy nên đương nhiên là rất chướng mắt Lục Vân.

Nghe Trịnh Dương trào phúng, Lục Vân không tức giận mà yên lặng nhìn hắn ta và nói: “Long Diệc Tuyết vừa nhập môn võ đạo, không cần thiết tiến hành huấn luyện cường độ cao như vậy.”

Huấn luyện coi trọng tiến hành theo thứ tự.

Nếu ban đầu khó khăn như vậy thì không chỉ không đạt được hiệu quả huấn luyện mà sau này còn phản tác dụng, sẽ hao mòn ý chí của Long Diệc Tuyết.

Trịnh Dương cười nhạo và nói: “Tôi là huấn luyện viên của Long Diệc Tuyết, tôi muốn huấn luyện thế nào thì huấn luyện thế đó, đến phiên con rùa tông sư là anh đến khoa tay múa chân à?”

Ánh mắt sắc bén của hắn ta lại nhìn về phía Long Diệc Tuyết, nghiêm nghị quát: “Đừng nói tôi không cho cô cơ hội, tiếp tục chạy!”

Sắc mặt Long Diệc Tuyết lập tức trắng bệch đi, đương nhiên cũng hiểu cơ hội mà Trịnh Dương nói đến là có ý gì.

Nếu như cô không tiếp tục chạy thì Trịnh Dương nhất định sẽ phản ánh với cao tầng học viện rằng cô không phối hợp huấn luyện, đến lúc đó học viện sẽ cho cô nghỉ học.

“Lục tiên sinh, tôi còn có thể kiên trì…”

Long Diệc Tuyết giãy dụa nói, lại bị Lục Vân đè lại: “Kiên trì cái gì, đừng làm quá cố.”

Trịnh Dương thấy cảnh này thì ánh mắt trầm xuống, phẫn nộ quát: “Con rùa họ Lục, anh có biết quấy nhiễu huấn luyện sẽ là hậu quả gì hay không?”

Lúc đầu Lục Vân không muốn so đo với Trịnh Dương, nhưng tên này cứ mở miệng kêu con rùa này con rùa nọ làm ánh mắt Lục Vân hơi lạnh xuống, cau mày mà nói: “Có người nào từng nói miệng anh rất thối không?”

Miệng thối?

Trịnh Dương nghe vậy thì trêu tức cười một tiếng: “Sao thế, tôi đâm trúng nỗi đau của anh à?”

“Tôi cho anh cơ hội để xin lỗi.”

“…” Trịnh Dương thật câm nín.

Biệt hiệu của Hoành Luyện tông sư trong giới tu võ chính là con rùa tông sư, đây gần như đã là sự thật được công nhận.

Trịnh Dương cảm thấy mình chẳng nói sai cái gì cả.

Trong mắt hắn ta thì Lục Vân chính là con rùa.

Một con rùa nhát cáy chỉ biết phòng thủ mà không công kích.

“Nói xin lỗi đi.” Lục Vân lại lên tiếng.

“…”

“Nói xin lỗi đi.”

“…”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.