Chương trước
Chương sau
Chương 876

Quá quỷ dị.

Do Dương Chấn Nham đã sớm quen biết Lục Vân và nhận ra sự bất phàm của hắn nên không nghĩ nhiều mà cố ý vô tình dời đề tài về hướng thi họa.

Bản thân ông là người yêu thích thi họa, bàn tới đề tài này sẽ không có vẻ cố tình và làm ra vẻ.

Hơn nữa do thân phận của mình nên ông rất dễ khống chế hướng đi của đề tài.

Sao Lục Vân lại không rõ ông muốn làm gì, nhưng cũng không vạch trần mà chỉ yên lặng lắng nghe.

Rất nhanh Dương Chấn Nham đã tìm ra thời cơ thích hợp để nói: “Nếu nói đến nhân vật thiên tài giới thi hoạ thì phải nhắc đến Vân Lộc đại sư, thật không biết làm sao cậu ấy vẽ ra được những tác phẩm có ý cảnh sâu xa như vậy.”

“Tỉnh trưởng nói rất đúng, tuy rằng tôi không phải người có hứng thú với thi họa, nhưng đã nghe qua cái tên Vân Lộc đại sư này không biết bao nhiêu lần, đó là một bậc thầy thi họa.”

“Tôi cũng từng nhìn thấy tác phẩm của Vân Lộc đại sư, cho dù không hiểu thi họa thì liếc nhìn một cái cũng có thể cảm nhận được ý cảnh sâu xa trong tranh, thật là quá thần kỳ.”

“Trước đó tôi không hiểu thi họa, nhưng thấy Tỉnh trưởng thích thì cảm thấy nó nhất định là một phạm trù rất sâu xa, vì thế cũng đi tìm hiểu một chút, lập tức phát hiện quả nhiên là thế.”

“…”

Đám người quay quanh đề tài thi họa và Vân Lộc đại sư, mỗi người đều bày ra tài ăn nói, công phu mồm mép rất đáo để.

Lúc này Dương Chấn Nham lại dời mắt về hướng Lục Vân, cười như không cười mà nói: “Cậu Lục, cậu có ý kiến gì với thiên tài giới thi họa là Vân Lộc đại sư không?”

Tới rồi!

Cái tên này lại dùng phương thức này để chào hàng mình.

Sao Lục Vân có thể nuông chiều ông ta, vì thế lập tức trả lời: “Tàm tạm thôi, tôi cảm thấy Vân Lộc đại sư cũng không thần kỳ như mọi người đã nói, có lẽ những tác phẩm kia chỉ là tiện tay vẽ ra để giết thời gian, đâu có thâm ý sâu sắc gì kia chứ.”

Lời này vừa nói ra, mọi người ở đây trừ Dương Chấn Nham ra đều thay đổi sắc mặt.

Bọn họ đều biết địa vị của Vân Lộc đại sư trong giới thi họa là cực cao, đa số người yêu thích thi họa đều coi hắn là thần tượng.

Tỉnh trưởng cũng như thế.

Nhưng thanh niên tên là Lục Vân trước mắt lại dám nói ra lời này, thật sự là đang làm Tỉnh trưởng mất mặt.

Cho dù hắn là thần y Giang Thành được Tỉnh trưởng coi trọng, nhưng hắn cũng không thể vô lễ như vậy!

EQ thật thấp!

Mọi người vốn tưởng rằng sắc mặt Dương Chấn Nham sẽ trở nên khó xem, nhưng ai biết Dương Chấn Nham không chỉ không xị mặt mà nụ cười càng quái lạ.

Chuyện này thực không thích hợp.

Chỉ nghe Dương Chấn Nham cười nói: “Cậu Lục, tôi nghe câu nói vừa rồi của cậu giống như có giải thích rất độc đáo về giới thi họa, không bằng cậu cũng vẽ một bức họa để mọi người xem xem?”

Xem đi!

Quả nhiên Tỉnh trưởng rất tức giận, chuẩn bị chờ Lục Vân vẽ xong sẽ tàn nhẫn phê bình một trận, mượn cớ này trút hết bất mãn trong lòng ra.

Tỉnh trưởng rất cao minh!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.