Chương trước
Chương sau
Chương 802

Trong lòng Lục Vân thầm suy nghĩ một chút rồi mới nói: “Không phải Hoành Luyện tông sư bị các người gọi là Vương Bát* tông sư sao? Tại sao ông còn nguyện ý bỏ tài nguyên ra để mở một khóa học chứ?” ( *đồ con rùa, con rùa rụt cổ, nhát chết.)

“Ahh! Lục tiên sinh nói gì vậy, dù là Hoá Cảnh Tông Sư bình thường hay là Hoành Luyện tông sư, đều có thực lực của riêng mình, tôi nào dám khinh bỉ cơ chứ, không có chuyện như vậy đâu.”

“Thật sao? Tôi không tin!”

Lục Vân lắc lắc đầu nói tiếp: “Tôi sợ đến lúc đó phụ huynh học sinh sẽ cho rằng tôi đang lừa gạt con cái của họ. Tới lúc đó họ lại cầm dao rượt tôi từ cổng đông sang cổng tây, vậy đây không phải là tôi đang tự chuốc khổ vào thân sao?”

“Không thể nào! Người bình thường làm sao có thể chém cậu được… khụ khụ, ngày xưa khắp thiên hạ người nào cũng thành kiến với Hoành Luyện tông sư. Nhưng hôm nay thì khác, từ những bản lĩnh mà cậu Lục Vân thể hiện ra chắc chắn sẽ mang đến cho thiên hạ một cái nhìn khác về Hoành Luyện tông sư

Và hơn nữa, tôi tin rằng con đường cậu đang đi sẽ khá phổ biến trong giới học viên, đặc biệt là những học viên không thích cạnh tranh, tạo cảm giác an toàn hơn.”

Ngoài miệng thì Đinh Văn Hoành nói thế, nhưng trong lòng lại hừ lạnh một tiếng. Sau này gặp những nhiệm vụ truy nã tội phạm cấp SSS chỉ cần cho mấy người này lên làm tiên phong là được rồi, dù sao họ cũng da dày thịt béo.

Lục Vân nói: “Việc này phải để tôi suy nghĩ thật kỹ.”

Đoạn Bằng lập tức bày ra vẻ nghiêm túc, nói: “Cân nhắc cái gì nữa? Đinh phó viện trưởng, chúng ta tuyệt đối không được mở khóa học như vậy, làm như vậy là vô trách nhiệm với học viên. Ai cũng muốn làm anh hùng chứ không ai muốn biến mình làm rùa rụt cổ đâu.”

“Câm miệng!”

Đinh phó viện trưởng, Đinh phó viện trưởng, lão tử thật sự rất muốn banh miệng cậu ra cho cậu nuốt một ngụm đờm già của lão đây đó.

Lục Vân trầm tư liếc nhìn Đoạn Bằng, sau đó đưa ánh mắt nhìn về phía Đinh Văn Hoành, cười nói: “Tôi cảm thấy Đoạn chủ nhiệm nói rất có lý, nếu có cơ hội làm anh hùng không ai nguyện ý làm rùa cả.”

“Có đạo lý cái rắm!”

Đinh Văn Hoành quát lên một tiếng: “Mỗi người có một chí hướng của riêng mình, quan điểm cá nhân không thể đại diện cho suy nghĩ của mọi người. Hơn nữa, chẳng phải bản lĩnh của Lục tiên sinh tốt như vậy là do tu luyện Hoành Luyện tông sư đó sao?”

Lục Vân vẫy vẫy tay: “Đó là vì trước kia tôi không hiểu chuyện, nhưng bây giờ tôi đã định hình phong cách của mình rồi, hối hận cũng đã muộn.”

Đinh Văn Hoàng nói: “Tôi chỉ muốn để Lục tiên sinh thử một lần mà thôi, lỡ như có người thích con đường này thì sao?”

Đây là cơ hội tuyệt vời để rèn luyện ra những tấm khiên xuất sắc cho Vũ Minh, ông không thể nào bỏ qua được.

Cái gì?

Không chịu học?

Những học viên có học lực thấp phải trở thành Hoành Luyện tông sư, không muốn thì cứ cuốn gói rời khỏi học viện võ đạo kinh thành này đi, chuyện này không phụ thuộc vào việc học viên có chịu học hay không!

“Đinh viện trưởng, ông nói cũng có lý, nhưng bây giờ tôi vẫn còn một câu hỏi rất quan trọng.”

“Câu hỏi gì?”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.