Chương trước
Chương sau
Chương 797

Nhưng nhược điểm của họ đó là sức tấn công yếu, nội lực có xu hướng thụ động và khá ôn hòa.

Nói cách khác, Hoành Luyện tông sư chính là vương bát vạn năm trong số các Hóa Cảnh tông sư.

Lục Vân là Hoành Luyện tông sư?

Vừa rồi hắn cố ý nói to lên để đám đông xung quanh nghe thấy.

Nếu như Lục Vân thực sự là Hoành Luyện tông sư thì cũng chẳng có gì ngạc nhiên khi hắn có thể chặn lại được đòn tấn công toàn lực của Vương Húc.

Chẳng trách vừa rồi hắn chỉ phòng thủ mà không tấn công.

Chỉ là mọi người đều cảm thấy có chút tiếc nuối.

Hoành Luyện tông sư là một trong những vương bát của Hóa Cảnh tông sư, chỉ có kẻ nào sợ chết mới đi theo con đường này và sau này nhất định cũng không thể tiến xa thêm được.

Ở độ tuổi này, Lục Vân đã đạt đến Hóa Cảnh, thiên phú cực kỳ đáng sợ, đáng tiếc hắn lại là Hoành Luyện tông sư.

Thật là lãng phí thiên phú!

Vương Húc cũng tỉnh táo lại, trên mặt anh ta lộ vẻ giễu cợt, nói: “Hóa ra Lạc Tiên Tử lại đi thích một tên vương bát. Đúng là có mắt nhìn!”

Lục Vân nhún nhún vai, bất đắc dĩ nói: “Đúng vậy, tôi cũng đã nói với vợ mình về vấn đề này nhưng cô ấy thà thích tên vương bát này còn hơn là thích anh.”

Ánh mắt của Vương Húc đột nhiên trở nên lạnh lùng, sát ý trào dâng: “Hừ, để tôi xem hôm nay rốt cuộc là vỏ ngoài của tên vương bát vạn năm này cứng rắn hơn hay là kiếm trong tay của tôi sắc bén hơn!”

Vương Húc hừ lạnh một tiếng, dải vải dùng để buộc kiếm trong nháy mắt đứt ra. Chuôi kiếm trong tay bay ra, Vương Húc nắm thanh kiếm trong lòng bàn tay.

Vũ khí có thể nâng cao hiệu quả chiến đấu của tu võ giả rất nhiều.

Đặc biệt là đối với những thanh kiếm có phẩm chất cực cao, khi tu võ giả truyền nội lực vào trong đó, sức mạnh chắc chắn mạnh gấp mấy lần sức mạnh của nắm đấm.

Thanh kiếm trong tay Vương Húc là báu vật của Vương gia, Vương Nguyên đã tốn rất nhiều công sức để tìm kiếm một bậc thầy rèn vũ khí chế tạo ra nó.

Thân kiếm có thể chịu được nội lực được truyền vào bởi tu võ giả ở Cao thủ hậu kỳ.

Vương Húc là thiên tài của Vương gia nên sớm muộn gì Vương gia cũng sẽ được giao vào tay hắn. Vì thế, Vương Nguyên không chút do dự trao cho anh ta bảo vật của gia tộc.

Với tu vi hiện tại của Vương Húc, sau khi sử dụng thanh kiếm này, sức tấn công của anh ta có thể sánh ngang với Hóa Cảnh đỉnh phong.

Trong đám đông, Vương Đào hét lớn: “Đáng ra nên lấy ra từ sớm rồi, cần gì phải bận tâm đến thằng nhãi đó. Anh trai, anh đừng lãng phí thời gian nữa, mau dùng một kiếm giết hắn!”

“Xì, mơ mộng hão huyền! Chẳng qua anh rể của tôi lười đánh nhau mà thôi. Nếu như thực sự đánh nhau, anh trai của anh có thể bị giết chỉ bằng một ngón tay.”

Diệp Vô Địch lên tiếng.

Vốn dĩ với thân phận của cậu ấy không thể vào được Học viện võ thuật kinh thành nhưng nhờ có Lục Vân nên cậu ấy vẫn vào được.

Cậu ấy không những vào được mà lại còn chiếm được chỗ ngồi cực tốt nhưng vấn đề là cậu ấy lại ngồi cách Vương Đào không xa.

Lúc này nghe tiếng Vương Đào kêu la, cậu ấy không nhịn được lên tiếng.

Vương Đào quay người, nghiến răng nghiến lợi nói: “Mày đừng đắc ý, sau khi tên Lục Vân kia chết, để xem tao sẽ xử lý mày như thế nào!”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.