Chương trước
Chương sau
Chương 722

Vốn dĩ Long Diệc Tuyết muốn giải thích nhưng khi bị cha mắng, cô ấy cảm thấy choáng váng và trong lòng cũng cảm thấy vô cùng oan ức.

Cô ấy biết rõ cha mình không dám chọc giận Lục Vân vì hắn là học trò của đạo trưởng Thiên Huyền Tử nên ông ấy đã trút giận lên cô ấy.

Long Xuyên chỉ cây dâu mắng cây hòe.

Vừa rồi ở bên ngoài ông ấy còn dặn dò Long Tế không được vô lễ với Lục Vân, không thể đo lường y thuật của đồ đệ Thiên Huyền Tử bằng tuổi tác nhưng ông ta không ngờ mình lại bị vả mặt nhanh đến thế.

Long Xuyên không chỉ cảm thấy đau buồn và tức giận khi mất đi cha mà còn cảm thấy khó chịu sau cú vả mặt.

Thế nhưng đúng như Long Diệc Tuyết dự đoán.

Lục Vân là đồ đệ của Thiên Huyền Tử nên Long Xuyên không dám nói quá đáng. Ông ấy chỉ có thể dùng cách này để tra hỏi Long Diệc Tuyết. Thật ra chính ông ấy muốn hỏi Lục Vân rằng: Cậu chữa bệnh như thế nào, tại sao cha tôi lại chết?

Nếu như hành động và lời nói của Long Xuyên vẫn còn kiềm chế thì hành động của Long Tế rõ ràng hơn nhiều.

Ông ta lao thẳng đến trước mặt Lục Vân với đôi mắt đỏ hoe và hét lớn: “Không phải cậu tự xưng là đồ đệ của Thiên Huyền Tử sao? Mau nói cho tôi biết, tại sao cha tôi lại trở nên như vậy? Có phải cậu cố ý hại cha tôi không?”

Mục đích rất rõ ràng.

Long Tế trực tiếp đổ tội cho Lục Vân về cái chết của cha mình.

Có lẽ Lục Vân chỉ là hàng giả.

Cùng với tiếng gầm của Long Tế, các thành viên khác của Long gia cũng hướng ánh mắt đầy hận thù về phía Lục Vân.

Như thể hắn là kẻ giết người.

Rõ ràng trước khi để Lục Vân chữa trị, ông cụ vẫn có thể chớp mắt nhưng sau khi chữa trị xong, ông cụ thậm chí còn không thể chớp mắt được nữa. Vậy thì kẻ giết người không phải Lục Vân thì là ai?

Đối mặt với sự tức giận của các thành viên Long gia, Lục Vân chỉ thờ ơ đáp lại: “Ai quy định tôi là đồ đệ của Thiên Huyền Tử thì nhất định có thể chữa khỏi bệnh cho ông cụ của mấy người? Hơn nữa, ông cụ đã nguy kịch lắm rồi cho nên tôi có lỗi trong cái chết của ông ấy ư?”

“Cậu…Nếu như cậu không chắc chắn có thể chữa khỏi, vậy tại sao cậu lại ra tay?” Long Tế bất đắc dĩ gầm lên.

Lục Vân nhìn ông ta như một kẻ ngốc. nói: “Giống như ông đến bệnh viện làm phẫu thuật thôi. Bác sĩ nói với ông rằng cơ hội thành công chỉ có 30%, muốn hỏi ông có làm hay không?”

“……”

Vẻ mặt của Long Tế cứng đờ, dường như không tìm được chỗ phát tác cơn giận nên trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu.

Vừa rồi ông ta tức giận tới mức mất trí trong giây lát, nếu như muốn nói đạo lý thì ông ta cũng không thể nói Lục Vân được.

Vốn dĩ ông cụ đã nguy kịch lắm rồi.

Nếu chỉ vì cho rằng Lục Vân là đồ đệ của Thiên Huyền Tử mà khỏi bệnh, cho rằng không chữa khỏi là lỗi của hắn, đây gọi là bắt ép.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.