Chương trước
Chương sau
Chương 692

Nếu như hắn có ý với Diệc Tuyết thì chỉ cần nói với chị sáu là được rồi, chị sáu sẽ nói tốt về hắn vài lời trước mặt Diệc Tuyết.

Nếu như quá nóng lòng biểu lộ tâm tư của mình, điều đó không những không có tác dụng mà còn khiến cho Diệc Tuyết nghĩ hắn là lưu manh. Hắn còn khiến cho cô ấy phải khóc, lần sau không phải càng khó theo đuổi hơn sao? Đúng là một tên ngốc!

“……”

Sắc mặt của Lục Vân tối sầm lại, hắn đứng dậy rồi đặt mu bàn tay lên cái trán nhẵn nhụi của Tiêu Thấm, nói: “Chị sáu, chị quay phim đến ngốc rồi sao? Có xảy ra chuyện gì đâu, em nói là muốn theo Long Diệc Tuyết lúc nào? Em chẳng có một chút hứng thú nào với chị ấy cả.”

Đúng là diễn viên, trí tưởng tượng quá phong phú.

Long Diệc Tuyết ở bên cạnh nghe được câu này, tâm tình vừa mới bình tĩnh được một chút lại dao động, nói: “Thấm, cậu nghe xem, người em trai này của cậu ăn nói khó nghe thật. Lại còn nói mình không vô sỉ ư?”

Lúc ấy, Tiêu Thấm cũng rất khó hiểu. Cô nghĩ rằng lời vừa rồi của Lục Vân cũng không quá đáng, tại sao lại trở thành vô sỉ rồi?

Ồ!

Cô hiểu rồi.

Tiêu Thấm tự đánh vào đầu mình. Cô không giáo huấn Lục Vân nữa mà nói với Long Diệc Tuyết với ẩn ý sâu xa: “Diệc Tuyết, cậu đúng là, tớ thừa nhận tiểu Lục Vân rất ưu tú, cũng được rất nhiều người yêu thích nhưng cậu là con gái nên dè dặt một chút, không thể vội vàng ăn đậu hủ nóng được…”

Cô nói mà, tiểu Lục Vân đáng yêu như vậy, làm sao lại xấu xa được. Chắc chắn là Diệc Tuyết yêu tiểu Lục Vân từ cái nhìn đầu tiên, nóng lòng muốn thổ lộ tình cảm nhưng lại bị tiểu Lục Vân từ chối.

Nếu không tại sao khi tiểu Lục Vân nói rằng hắn không có hứng thú với Long Diệc Tuyết, cô ấy lại trở nên mất kiên nhẫn như vậy?

Tiêu Thấm nghĩ rằng mình đã hiểu rồi.

Thế nhưng sau khi cô nói xong, Long Diệc Tuyết đột nhiên mở to mắt nói: “Thấm, cậu đang nói gì vậy? Lẽ nào cậu quay phim đến ngốc rồi sao? Làm sao tớ có thể đối với tên vô sỉ này…”

Tiêu Thấm cắt ngang: “Diệc Tuyết, cậu không cần nói nữa, tớ hiểu mà. Đều nói nữ truy nam rất khó nhưng cậu không thể thổ lộ tình cảm của mình ngay sau khi chưa quen nhau được bao lâu như vậy. Điều đó sẽ khiến tiểu Lục Vân cảm thấy cậu giống như những người phụ nữ phù phiếm khác.”

“Ngoài ra, tiểu Lục Vân là một chàng trai rất truyền thống. rất ngay thẳng nên chắc hắn sẽ không do dự từ chối cậu ngay tức khắc!”

Lục Vân phụ họa theo: “Đúng, chị sáu của em nói rất đúng. Em là một người đàn ông vô cùng truyền thống và ngay thẳng. Chị không thể tức giận và nói em là một tên vô sỉ chỉ vì tỏ tình bị từ chối được.”

Lục Vân cảm thấy eo hơi đau.

Hắn cúi đầu thì thấy ngón tay ngọc của Tiêu Thấm đang nhéo mình, cô nhỏ giọng mắng: “Lão lưu manh, câm miệng. Đừng tưởng rằng chị không biết em nghĩ gì!”

“Ơ…”

Lúc này Lục Vân mới nhận ra chị sáu đang diễn kịch!

Long Diệc Tuyết giải thích: “Thấm, cậu hiểu lầm rồi. Sao tớ có thể thích tên lưu manh vô sỉ này được, tớ hận hắn còn không kịp…”

“Nếu như không phải tỏ tình bị từ chối thì sao cậu lại khóc? Trong ấn tượng của tớ, cậu chưa từng là một cô gái hay khóc.”

“Còn không phải vì lời nói của hắn quá gây tổn thương sao!”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.